Đồng tử Tần Đồng khẽ chuyển, không thể không nói hắn bây giờ còn là có chút sợ hãi, hắn là nam nhân, biết có đôi khi nam nhân xúc động sẽ không thể khống chế lý trí. Nhưng là, cho dù sợ hãi, hắn cũng không có thể để mất đi thể diện nam nhân, dưới tình huống như vậy bị dọa liền lùi bước, về sau thể hiện của hắn còn đâu nữa.
Hừ lạnh hai tiếng, Tần Đồng rất không sợ chết lặp lại: “Ngươi là tên biến thái đê tiện vô liêm sỉ!” Cho dù khoảng cách giữa hai người hiện nay đã làm cho hắn hít thở không thông, hắn lại như trước không chịu lui bước khi đối diện cùng Lục Gia Diễm. Sau đó hắn rõ ràng thấy được trong mắt Lục Gia Diễm bắt đầu thắp sáng một ngọn lửa, không phải lửa giận, cho nên hắn càng thêm kinh hồn táng đảm.
Lục Gia Diễm vốn là muốn lấy cái đó mà dọa hắn thôi, lại không nghĩ rằng tên này bình thường nhát gan sợ chết lại thực sự dám cãi lại. Trong con ngươi đen láy kia có thể trong thấy ngọn lửa giận đang hừng hực cháy sáng, tuy rằng trong đó lóe ra chút sợ hãi, vẫn như cũ không chịu thoái nhượng cùng hắn trừng mắt.
Chưa bao giờ trải qua thời khắc cùng người không phải bạn bè sinh tử đối thị như thế, Lục Gia Diễm không hiểu sao lại nhớ lại từng điểm từng điểm từ lúc mới gặp đến dọc đường đi, thầm sợ hãi than sao mình lại có thể nhớ rất là bền chắc như thế, nửa điểm cũng không quên.
Khoảng cách giữa hai người vẫn không có giãn ra, có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương, Lục Gia Diễm đột nhiên phát hiện mình có chút thích cảm giác như vậy. Hắn không nói chuyện, liền cứ như vậy mà nhìn thẳng vào ánh mắt Tần Đồng, bắt giữ trong đó một chút bối rối chợt lóe rồi biến mất.
Một cái chớp mắt hắn biết Tần Đồng chính là hoảng cái gì, vở diễn đã đến một nửa cũng không thể bỏ dở giữa chừng, lại càng phấn khích muốn xem biểu tình của tên kia, không những không giận mà còn cười nói: “Ta là nên khen ngợi ngươi lá gan ghê gớm thật hay nên cười ngươi không đầu óc?” Ngón tay phải thon dài lại bắt đầu ở hầu kết Tần Đồng nhẹ nhàng di chuyển.
Tần Đồng sau lúc mở miệng đã hối hận, hơn nữa còn là phi thường hối hận, câu cửa miệng luôn nói hảo hán không quan tâm thua thiệt trước mắt, đại trượng phu co được dãn được, hắn hiện tại có cái gì mà đấu, vạn nhất thật sự khó giữ được trinh tiết, có muốn hối hận cũng không kịp nữa là? Lục Gia Diễm trong lời nói lại làm cho hắn trái tim kinh hoàng, gia tốc cho thể so sánh với tốc độ cao nhất của xe Ferrari được rồi.
Chính là lời đã nói tựa như nước trong bát đổ đi, nào có thể thu hồi, lúc này yếu thế lại càng có vẻ không có thể diện, cũng không biết đường mà phản bác, đánh phải trút hết cả mười phần dũng khí mà mở miệng: “Ngươi mau cút khỏi người ta ngay!” Tuy rằng khí thế vẫn là chênh lệch như vậy, nhưng mà chân hắn thật sự đã mau tê rần.
Hiện tại điều duy nhất có thể trông cậy vào chính là Lục Gia Diễm vốn là thẳng nam sẽ không dễ dàng như vậy mà cong đi, dù sao thượng nam nhân cùng thượng nữ nhân hoàn toàn bất đồng, hắn có thể đại khái không nhanh như vậy liền chuẩn bị tâm lý tốt hết rồi chứ? Tần Đồng cảm thấy không yên, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần như hắn dự liệu đi.
Con ngươi Lục Gia Diễm hơi nheo lại, đến lúc này cư nhiên còn dám ra vẻ? Xem ra thật sự là xem thường hắn, tốt lắm, vậy liền xem thần kinh hắn có thể chịu đựng đến tình trạng nào. Quyết định đã hạ cũng đồng thời hành động, cúi đầu thì thầm vào tai Tần Đồng: “Nguyên lai ngươi không cho rằng ta nói thật sao.” Trên cổ bắt đầu hạ xuống, “sưu” một tiếng rút ra đai lưng ném tới dưới giường.
Tần Đồng từ lúc Lục Gia Diễm hạ thủ toàn thân đã cứng ngắc, động cũng không dám động, thẳng đến khi cái đai lưng nguyệt sắc lấp lánh mơ hồ trong bóng đêm chợt lóe qua trước mắt, cảm giác trên lưng buông lỏng, lập tức kinh hãi: “Ngươi muốn làm gì?” Ông trời, không nên bất công như vậy đi.
Lục Gia Diễm mặt đầy vẻ đương nhiên: “Ngươi nói ta muốn làm cái gì.” Đột nhiên phát hiện chọc ghẹo người thật sự là một chuyện cực kỳ thú vị, ngón tay linh hoạt đã muốn bắt đầu tháo gỡ quần áo người dưới thân.
Lúc này mà không giãy dụa thì chính là một ngốc tử chính cống, Tần Đồng đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, tứ chi liều mạng giãy dụa ra tay cực nhanh “ba” xóa sạch cái móng vuốt sói của tên hỗn đản nào đó, con mẹ nó, nhìn gầy như thế mà sao lại nặng thành như vậy?
Lục Gia Diễm lại càng không thể yếu thế, hai chân một động đã đem hai chân lộn xộn của Tần Đồng chế trụ, tiếp theo tách hai tay Tần Đồng kéo lên đỉnh đầu, vừa mới chuẩn bị nói chuyện đột nhiên nghe đến một âm thanh rất nhỏ của xương, Tần Đồng cánh tay run rẩy, cắn răng đối hắn nói: “Ngươi buông ra cho ta.”
Lục Gia Diễm nghe tiếng buông tay, Tần Đồng lập tức nâng tay phải lên, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra. Này tai tinh, đụng đến quả nhiên chả tốt lành gì, xem tên kia còn đặt thân trên người mình, nhịn không được rống thêm lần nữa: “Ngươi rốt cuộc phải áp tới khi nào?”
Lục Gia Diễm không thèm để ý, chỉ đem cánh tay phải Tần Đồng cầm lấy, không để ý hắn giãy dụa, nói: “Đừng lộn xộn.”
Trong bóng đêm thấy không rõ thương thế, bất quá cổ tay loáng thoáng một chút sưng, xem ra so với tình huống ban đầu còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm. Lục Gia Diễm không khỏi nhíu mày, trong lòng vừa có chút áy náy lại vừa có chút đau lòng, ngoài miệng thì chỉ nói: “Ngươi ăn gì mà lớn lên vậy? Dễ dàng mà bị thương như thế.”
Tần Đồng phát cáu, cái gì gọi hắn dễ dàng bị thương, nói chuyện càng trở nên tức giận: “Còn không phải tại ngươi, căn bản là tai tinh, ta trước giờ không gặp tai nạn, không thấy khó khăn, từ khi gặp ngươi mới trở nên xui xẻo như vầy.”
“Nếu thực như vậy ngươi vì sao lại chạy đến nơi này?”
Không có gì chống đỡ, Tần Đồng lửa giận càng không có chỗ phát tiết, căm giận nói: “FUCK! A!” Câu trước là một câu mắng chửi đúng chuẩn nước Mỹ, còn âm thanh dư thừa đằng sau là bởi vì Lục Gia Diễm thừa dịp hắn không chú ý đem các ngón tay bị trật khớp trở lại vị trí cũ.
Cho dù Tần Đồng tự nhận mình là một nam nhân đích thực, nhưng đau đớn như vậy vẫn làm cho hắn nhịn không được rơi lệ, cả người run rẩy không còn khí lực để quan tâm đến cái tên tứ bình bát ổn kia. (“tứ bình bát ổn”: sóng yên biển lặng, hiểu nôm na là cái mặt anh Diễm muôn đời cũng không thèm thay đổi =)))))))))
Tóc bởi vì mồ hôi lạnh mà dính bệt vào gương mặt nhuốm đầy vẻ đau đớn, tay trái vẫn cầm lấy cổ tay phải không có khí lực để mà nâng lên, Tần Đồng đành phải nghiêng đầu vào gối cọ qua cọ lại. Bên cạnh đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đẩy mái tóc đã dính bệt vào khuôn mặt qua một bên, làm cho hắn có chút kinh ngạc.
Lục Gia Diễm thu hồi tay, rốt cuộc từ trên người Tần Đồng đứng lên, lấy ngoại bào phủ thêm, chỉ nói qua: “Ngươi đừng lộn xộn.” Liền mở cửa rồi đi ra ngoài.
Tần Đồng thấp giọng một tiếng, không cần hắn dặn dò mình cũng chẳng dám lộn xộn, bất quá sao lại thành như thế này? Hắn cư nhiên như vậy liền chạy? Tần Đồng cẩn thận điều chỉnh tư thế ngồi thở hổn hển, cũng được, cái tai tinh kia đi rồi thật cũng tốt, ít nhất hắn sẽ không cần lo lắng cho cái cổ tay của mình trật khớp thêm lần nào nữa. (mới đầu gặp anh Diễm là lo cái cổ, h lo đến cái cổ tay ah, còn trinh tiết đâu anh = =)
Chính là đang nghĩ như thế, cửa phòng lại bị đẩy ra, ngẩng đầu vừa thấy, Tần Đồng nhịn không được sắc mặt biến thành màu đen, hắn cư nhiên lại trở lại, không lẽ là cảm thấy mình còn chưa đủ thảm sao.
Lục Gia Diễm đi đến bên cạnh bàn đem nến thắp lên, sau đó đem ghế cùng nến đến bên giường, đem nến đặt tại chiếc ghế đầu giường, làm cho mọi thứ trên người xếp hảo, lúc này mới quay đầu đối với Tần Đồng nói: “Đưa tay phải cho ta.”
Tần Đồng vẻ mặt đề phòng: “Để làm chi?” Chẳng lẽ còn muốn đánh gãy xương sao? Ánh mắt bay đến trên ghế, một cái bình sứ nhỏ cùng một cái hộp ngọc, còn có một băng vải, tựa hồ là muốn giúp hắn cố định cổ tay.
Lục Gia Diễm cũng không nhiều thêm một chữ nào: “Đưa tay phải cho ta.” Hiện tại đối với hắn đề phòng như vậy làm cái gì, nếu muốn đánh gãy xương hắn, hắn còn giúp được nữa sao? Này ngu ngốc.
Tần Đồng bĩu môi đưa tay qua, nói: “Y thuật của ngươi có thể dùng được hay không a?” Nếu trị thành tàn phế hắn biết tìm ai khóc đây?
Lục Gia Diễm liếc hắn một cái: “Trị không hết ta lấy một tay bồi thường ngươi.” Nhìn hắn một cái liếc mắt thản nhiên, cùng với bình thường không có gì khác biệt, Tần Đồng không tìm được một chút gì thay đổi. Tìm không được, chỉ đành hừ một tiếng.
Lục Gia Diễm cúi đầu nhìn cổ tay phải Tần Đồng, buổi sáng bị mình chế trũ mạch môn xong vết thương còn lưu lại, hiện giờ đã là thâm tím một vòng, cùng với vết sưng trên tay nhìn qua có vẻ đáng sợ.
Đem cổ tay Tần Đồng nhìn kỹ xong, Lục Gia Diễm mở hộp ngọc nhỏ ra, một làn hơi trong veo lập tức tràn ngập khoang mũi, một chất lỏng màu lục nhạt tựa như quả đông lạnh, Tần Đồng nhìn thấy đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng.
Lục Gia Diễm lấy ra thuốc mỡ đồ vào chỗ sưng trên cổ tay Tần Đồng, lần này lực đạo cực nhẹ, Tần Đồng chỉ cảm thấy một chút lạnh lẽo, đau đớn tiêu giảm không ít. Lại đem thuốc bột trong bình sứ phủ lên một tầng, lấy băng vải bao hảo, lúc này mới nói: “Tốt lắm, trong khoảng thời gian này không cần lộn xộn.”
Tần Đồng nga một tiếng, không quên thêm câu: “Bộ dáng này, muốn động cũng không động được.” Ánh mắt vẫn còn chăm chú vào “quả đông lạnh” màu lục trong suốt kia.
Lục Gia Diễm đang thu thập đồ đạc, nghe được lời nói của Tần Đồng, chưa nói gì tiếp tục thu thập, chờ hắn chuẩn bị tốt liền phát hiện Tần Đồng ánh mắt không chuyển nhìn vào cái hộp ngọc kia, không khỏi hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Tần Đồng hoàn hồn nháy mắt mấy cái, trả lời: “Ta đói bụng.” Nói xong lắc lắc cổ tay phải mới vừa băng bó tốt của mình, ánh mắt ngây thơ vô tội.
Lục Gia Diễm cảm giác trên trán gân xanh lại muốn ẩn hiện, nhịn xuống xúc động muốn vò cái trán hỏi: “Ngươi đói bụng?” Này quả báo tới cũng thật là mau.
Tần Đồng gật gật đầu, vết thương trên cổ tay đột nhiên không cảm thấy đau, tiếp tục lấy ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn về phía Lục Gia Diễm: “Đói bụng.” Nhịn không được trong lòng cười to ba tiếng, nguyên lai vậy cũng có thể xoay chuyển tình hình a.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, Lục Gia Diễm rốt cuộc nói: “Vậy ngươi từ từ.” Xoay người lại ra bên ngoài.
Nếu không phải khí lực còn chưa hoàn toàn phục hồi, Tần Đồng thật sự muốn nhảy dựng lên ngửa mặt lên trời cười to, nhìn xem cổ tay phải được băng bó hảo, trong lòng đã muốn tính toán tại đây một đoạn thời gian hảo hảo “trả thù” như thế nào.
Chờ Lục Gia Diễm tiến vào lần nữa đã thấy mang trên tay một cái bát, vài bước đến đầu giường ngồi xuống, lấy chiếc đũa gắp ra sợi mì trong chén: “Mau ăn.”
Nhìn thấy tô mì trước mặt, Tần Đồng đưa tay: “Đưa ta, ta tự ăn.” Hắn một đại nam nhân sao có thể để cho người khác uy.
Lục Gia Diễm nhìn tay hắn: “Ngươi ăn bằng tay trái được sao.” Chiếc đũa trước mặt Tần Đồng vẫn bất động: “Ngươi ăn hay là không?”
Tần Đồng ảo não nhìn tay trái của mình, trừ bỏ có thể lấy ra một miếng thịt bò, cầm đũa loại này thật không làm được, không khỏi bắt đầu hối hận chính mình lại kiếm chuyện không đâu. Tuy rằng rất muốn hung hăng nói không ăn, nhưng mà mùi hương của mì vẫn thoang thoảng trong khoang mũi, dạ dày trống trơn cảm thấy thật khó chịu, vì thế há mồm đem mì sợi nuốt vào. Ăn thì ăn, cơm phục vụ tận răng không hưởng thụ thì thật là lãng phí.
Đợi ăn xong, hắn đại gia chỉa chỉa vào miệng mình, ý bảo Lục Gia Diễm lấy khăn lại đây, lau khô khóe miệng dính đầy dầu mỡ, lại muốn uống nước. Đến khi ăn uống no đủ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nằm xuống ngủ, hoàn toàn không nhìn đến người nào đó sắc mặt càng ngày càng đen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]