Trang giấy phiêu phiêu bay thẳng đến chỗ Lục Gia Diễm, Lục Gia Diễm thân thủ bắt lấy, lập tức đem trang giấy triển khai, đến khi xem xong cả nội dung, thần sắc bình thản không có lấy nửa phần biến hóa.
Người bên cạnh nháy mắt mấy cái, hỏi: “Xem xong rồi?”
“Xem xong rồi.”
“Vậy?”
“…” Không có trả lời, người nọ khoa trương thở dài: “Quên đi, việc riêng của ngươi ta mặc kệ. Bất qua, Tiễn bá này ta diễn phải bao lâu nữa a?” nét mặt già nua kia, hại hắn không dám đem đi mà soi gương.
“Không biết.”
“Ngươi có ý tứ gì?”
Ánh mắt thản nhiên đảo qua: “Lúc trước là ngươi tự mình đi theo giúp vui, điều kiện thời gian chưa hề nói qua.”
Người nọ bả vai suy sụp, vô lực phát tay: “Quên đi quên đi, coi như Giang Kỳ ta không gặp được người tốt, lại đi xem ngươi như là bằng hữu.”
Chỉ thấy người nọ nhu nhu tay, một lát sau những mảnh vụn tinh tế tuôn rơi: “Ngươi là mắt có vấn đề, nói ta làm gì?”
Giang Kỳ hai tay làm một bộ tán hưởng: “Ai kêu ngươi năm đó làm một bộ dáng khiến ta thấy thương hại, người ta là thương hương tiếc ngọc nha.” Lập tức nhảy lên, chiếc ghế phía sau “rầm” một tiếng đã trở thành củi nhóm lửa.
“Ta đây đổi đề tài đứng đắn, ngươi thực không tính toán trở về?”
“Đó là chuyện của ta.”
“Ngươi cứ thế bỏ lại một cái gánh nặng lớn thế trên người ta? Mệt chết làm sao bây giờ, ta còn không biết ở đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hanh-thien-ha/3151356/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.