Chương trước
Chương sau
Trang giấy phiêu phiêu bay thẳng đến chỗ Lục Gia Diễm, Lục Gia Diễm thân thủ bắt lấy, lập tức đem trang giấy triển khai, đến khi xem xong cả nội dung, thần sắc bình thản không có lấy nửa phần biến hóa.

Người bên cạnh nháy mắt mấy cái, hỏi: “Xem xong rồi?”

“Xem xong rồi.”

“Vậy?”

“…” Không có trả lời, người nọ khoa trương thở dài: “Quên đi, việc riêng của ngươi ta mặc kệ. Bất qua, Tiễn bá này ta diễn phải bao lâu nữa a?” nét mặt già nua kia, hại hắn không dám đem đi mà soi gương.

“Không biết.”

“Ngươi có ý tứ gì?”

Ánh mắt thản nhiên đảo qua: “Lúc trước là ngươi tự mình đi theo giúp vui, điều kiện thời gian chưa hề nói qua.”

Người nọ bả vai suy sụp, vô lực phát tay: “Quên đi quên đi, coi như Giang Kỳ ta không gặp được người tốt, lại đi xem ngươi như là bằng hữu.”

Chỉ thấy người nọ nhu nhu tay, một lát sau những mảnh vụn tinh tế tuôn rơi: “Ngươi là mắt có vấn đề, nói ta làm gì?”

Giang Kỳ hai tay làm một bộ tán hưởng: “Ai kêu ngươi năm đó làm một bộ dáng khiến ta thấy thương hại, người ta là thương hương tiếc ngọc nha.” Lập tức nhảy lên, chiếc ghế phía sau “rầm” một tiếng đã trở thành củi nhóm lửa.

“Ta đây đổi đề tài đứng đắn, ngươi thực không tính toán trở về?”

“Đó là chuyện của ta.”

“Ngươi cứ thế bỏ lại một cái gánh nặng lớn thế trên người ta? Mệt chết làm sao bây giờ, ta còn không biết ở đâu.”

“Ngươi hiện tại không phải là đi rồi sao.”

“…”

Giang Kỳ lấy một cái ghế ở đối diện ngồi xuống, cả người mềm nhũn, giống như không có xương cốt, hữu khí vô lực nói: “Tính ra là ta bị coi thường, nhưng hiện lại thành thói quen, coi như là tự mình chịu tội vậy.” Lại duỗi tay sờ sờ mặt, nói tiếp: “Phẫn lão nhân một chút cũng không nghĩ là chơi cũng vui như thế.”

“Cũng gần chết đến nơi, dù sao ngươi “niên kỉ lớn” a.”

Một câu làm cho Giang Kỳ xanh cả mặt: “Ta nói, ngươi có thể hay không không cần phải độc như thế.”

Tần Đồng xoa xoa cổ tay quay trở về phòng, vừa rồi cũng không cảm thấy gì lắm, Lục Gia Diễm vừa đi, cổ tay liền đau như thiêu như đốt, kéo tay áo lên, quả nhiên tại đó đã nổi lên dấu hồng ngân, con mẹ nó tay gì mà khỏe như thế! Trong phòng không có dược hay gì hết, Tần Đồng đành phải phải vắt khăn chườm lạnh, cảm giác lạnh băng như thế khiến hắn không khỏi rùng mình, trên cổ tay cũng chịu một kích, nhưng thật ra cũng giảm bớt đi không ít.

Nhàn nhã không có việc gì làm, Tần Đồng ném chính mình đến giường rồi bắt đầu ngẩn người, hắn không nghĩ Lục Gia Diễm như thế lại cứ chăm chú nhìn Chu tẩu cùng tiểu đào, một mẹ con trên thôn núi nhỏ, không tiền không địa vị, theo các nàng thì được cái gì?

Ở trên giường trở mình đến trở mình đi, đầu óc lẫn lộn đột nhiên nhớ đến bộ dáng Chu tẩu lưu loát gẩy bàn tính, lại nghĩ đến nàng biết chữ cũng như có khả năng viết chữ, với kiến thức và cách xử sự như thế, càng nghĩ càng không thấy giống như được thôn núi dạy dỗ từ nhỏ, nhất thời giật mình: “Ta này vận khí hảo đâu không hảo, tùy tiện gõ cửa một cái lại gõ trúng người có lai lịch a.” Nhưng chính mình quả nhiên cũng thật ngu ngốc, rõ ràng rất nhiều manh mối xảy ra trước mắt như vậy, cư nhiên đến bây giờ mới nhận thức được điểm này.

Nếu muốn vận dụng tế bào não đã vô dụng từ lâu, Tần Đồng đành phá lệ tiếp tục suy nghĩ tiếp, kết quả nghĩ tới nghĩ lui lại không ra được gì nữa, chỉ đành thầm than một tiếng buông tha, xem ra chính mình thực không khác gì một khúc gỗ rồi.

Hắn đang ở trên giường lăn lộn, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm tiểu đào: “Đại ca, có ở đó hay không? Mẫu thân gọi ngươi đến ăn cơm.” Tần Đồng lên tiếng trả lời, đi ra mở cửa, chỉ thấy tiểu đào thấp đầu đứng ở cửa, thấy hắn mở cửa cũng không ngẩng đầu, lặp lại một câu: “Đại ca, đi ăn cơm.” Liền xoay người chạy đi.

Tần Đồng vừa mới chuẩn bị gật đầu đáp ứng, đã thấy tiểu đào nhanh như chớp mất dạng, không khỏi sửng sốt, đứa nhỏ này, hôm nay sao lại lạ như thế?

Khi Tần Đồng đến nhà ăn Lục Gia Diễm cùng Tiễn bá đều đã có mặt, hắn không chớp mắt đi thẳng vào trong, kiên quyết không liếc mắt lấy một cái. Tiểu đào đã sớm chạy tới, đang ngồi ở đầu bàn, hai tay đem chiếc đũa trước mặt lật đến lật lui, như cũ không ngẩng đầu lên.

Chu tẩu không có mặt, trên bàn cùng không có mang lên đồ ăn, không khí nhất thời có chút quỷ dị, Tần Đồng nghĩ nghĩ, kéo chiếc ghế bên cạnh tiểu đào ngồi xuống, học bộ dáng tiểu đào nghịch qua nghịch lại chiếc đũa, bỗng nhiên cảm giác được tựa hồ có ánh mắt đang dính chặt chẽ trên người mình.

Tần Đồng vốn không định để ý, nhưng thời gian ánh mắt này dừng lại trên người mình quả thật đã vượt quá phạm vi của sự chịu đựng, không khỏi đem chiếc đũa cạch trên bàn một tiếng, mang biểu tình không kiên nhẫn ngẩng đầu đón nhận ánh mắt vẫn đang đóng đinh ở trên người mình.

Lục Gia Diễm đang nhắm mắt dưỡng thần, Tần Đồng sửng sốt, nguyên lai không phải hắn? Nghiêng một chút, mới phát hiện cái đinh kia cư nhiên lại là của Tiễn bá, ánh mắt mang theo vẻ hứng thú dạt dào, nhìn thấy Tần Đồng nhìn lại cũng không thèm né tránh, chặt chẽ dính trên người hắn cứ như đang ước gì có thể đem hắn thông thấu từ trong ra ngoài, khiến Tần Đồng cả người không được tự nhiên, lại không thể phát cáu, đành hung hăng trừng lại cực kỳ bất mãn. Hai người cứ như vậy mà nhìn, thẳng đến khi Chu tẩu bưng đồ ăn lại, Tiễn bá mới đem ánh mắt mà dời đi.

Chu tẩu đem đồ ăn đặt trên bàn, Tiễn bá mang thần tình áy náy mở miệng: “Lão nhân một người không lo lắng được tốt, lo đầu này lại hở đầu kia, thật đã làm phiền khách quý phải vất vả.”

Chu tẩu chỉ là cười cười: “Tiễn bá sao lại nói vậy, chúng ta cũng không phải là khách quý, thật sự là đã khách khí rồi.” Tiếp theo cũng ngồi xuống nói: “Ăn nhanh đi, mùa đông mau nguội lắm.”

Trên bàn mọi người bắt đầu động đũa, trong phòng chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt, không ai nói chuyện, không khí thật sự có phần nặng nề. Lục Gia Diễm là người ăn xong đầu tiên, cảm tạ rồi cứ thế đi thẳng, Tiễn bá làm như muốn đuổi theo, nhưng ánh mắt luân chuyển vài vòng cuối cùng vẫn là an vị trên ghế. Tần Đồng ăn chậm nhất, ngay cả khi tiểu đào đã buông đũa hắn vẫn gần như cả bát.

Cuối cùng cọ tới cọ lui cũng xong, Tần Đồng với sự tích cực hiếm có giúp Chu tẩu cùng Tiễn bá thu thập chén đũa dọn rửa, sau đó đối với Chu tẩu nói: “Chu tẩu, trong khoảng thời gian này không rảnh ôn tập, khẩu quyết kia ta đã quên gần hết rồi, một hồi ngươi dạy lại cho ta đi.”

Lần đầu tiên nghe Tần Đồng chủ động học tập, Chu tẩu luôn một mực biểu tình lạnh nhạt lại thoáng một chút buông lỏng khó có thể có được, mang theo thần tình hoài nghi nhìn Tần Đồng từ trên xuống dưới đến ba bốn lần, sao đó mới dùng ngữ khí nghi vấn mà nói: “Ngươi không phải là chưa hết bệnh chứ?” Nhanh tay hướng về phía trán Tần Đồng mà tìm kiếm, không lẽ là sốt quá nên bất bình thường rồi.

Tần Đồng quay đi thoát khỏi tay Chu tẩu, bất đắc dĩ nói: “Ta khỏe mà, bất quá chỉ là đột nhiên thông suốt mà thôi.” Nghĩ đến tối phải cùng tên kia ngủ chung một giường, tự nhiên là muốn trở về càng muộn càng tốt, nếu không phải thời tiết lạnh quá, hắn thật tình nguyện được ở bên ngoài cả một đêm.

Chu tẩu nhìn bộ dáng hắn, đột nhiên cười cười, nói: “Thật là hiếm thấy.”

Tiễn bá cùng tiểu đào đều đi trước, Tần Đồng phụ giúp dọn dẹp chén đũa đàng hoàng liền theo Chu tẩu đến phía sau nhà, bắt đầu một lần nữa ôn tập cái khẩu quyết bàn tính khó nuốt kia, vậy mà đến cuối cùng cư nhiên lại có thể hoàn toàn thuộc làu.

Học xong thì màn đêm cũng đã trở nên âm trầm, Tần Đồng thế nhưng lại cảm thấy quá nhanh, tự trách đầu mình rất là không có cố gắng, khi thì nhanh quá không nhớ gì hết, giờ thì lại nhớ rõ tựa như khắc tạc, muốn quên cũng quên không được. Không muốn quay về phòng, Tần Đồng đem bàn tính ra, lôi kéo tiểu đào đã không ngừng gật lên gật xuống luyện tập gảy bàn tính.

Tiểu đào mắt gần như không có một khe hở, đến cuối cùng cũng duy trì không được, ghé vào mặt bàn ngủ như chết. Tần Đồng bất đắc dĩ, cũng không tìm được lý do nào nữa để nán lại, đành phải giúp đỡ Chu tẩu đem tiểu đào đến trên giường, lề mề quay về phòng của mình.

Trong phòng rỗng tuếch, Tần Đồng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút hối hận, sớm biết như thế quay trở về sớm có phải hay hơn không. Lúc này mới dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, thay đồ chui vào chăn nhắm mắt nằm ngủ, nếu có thể ngủ trước khi cái tên đó trở về thì thật là tốt biết mấy.

Không biết có phải do học thuộc lòng bài khẩu quyết đã tiêu hao quá nhiều thể lực hay không, Tần Đồng quả nhiên được như ý nguyện chìm vào trong mộng dẹp. Lục Gia Diễm khi tiến vào, quang cảnh nhìn thấy được là như thế này: tấm chăn nguyên bản vốn được cuộn tròn quanh người đã bị mở bung bét, chân vốn hẳn là lộ ra bên ngoài bởi vì lạnh cóng mà co ro một chỗ, gối đầu sớm đã chuyển sang vị trí gối ôm, từ ánh nến lung linh mờ ảo kia có thế thấy một mạt cười dù yếu ớt vẫn thật rõ ràng, thoạt nhìn như đang có một giấc mộng thật là đẹp.

Quả nhiên là cái nết đánh chết không có chừa, chẳng qua mới ngủ một mình có một đêm, cái tướng ngủ đã lập tức khôi phục, hay nói đúng hơn, so với tướng ngủ ban đầu còn thêm khó coi hơn. (“mỹ nhân” trong mắt anh 0_o)

Lục Gia Diễm đến trước giường cởi bỏ bớt quần áo dư thừa, kéo tay Tần Đồng ra đem gối đầu chỉnh lại cho tốt, bởi vì động tác này, tay áo Tần Đồng hé mở, lộ ra một vòng đỏ sậm nơi cổ tay. Cúi đầu nhìn thấy, nhận ra chính là do mình sáng nay chế trụ mạch môn của hắn mà lưu lại, để lại trên làn da trắng một dấu vết cực kỳ khó coi.

Lục Gia Diễm cũng không biết mình tại sao lại như thế, cư nhiên đối với vết thương kia mà có chút ngẩn người, hơn nửa ngày trời mới dời đi ánh mắt, một búng tay đem nến tắt ngúm, chính mình vô tình dụng hơi nhiều lực, ai mà biết hắn da lại mỏng đến như thế, quả nhiên chính là thiếu gia chưa chịu khổ bao giờ.

Cái gối bị lấy mất, Tần Đồng theo bản năng nhíu mày, bất mãn lầm bầm hai tiếng, mơ hồ mà quơ tay muốn bắt cái gối quay trở về. Kết quả duỗi ra liền đụng đến một cái gì đó co dãn thật tốt, độ ấm lại rất vừa phải, so với cái gối ôm trước thật không biết tốt hơn bao nhiêu lần, lại còn thật là lớn, lúc này hai tay hai chân toàn bộ xuất thủ, cọ đến cọ đi tìm một vị trí thật thoải mái, rên rỉ một tiếng lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Ánh sáng Hawai thật vẫn cứ như thế làm con người ta lưu luyến, bởi vì biển trong trời xanh, dưới bờ cát lại là những mỹ nữ mặc bikini nóng bỏng, mỗi người cười đến mị hoặc lượn lờ trước mặt hắn, đem toàn bộ dáng người hoàn mỹ triển lãm trước mắt mình.

Cái loại hấp dẫn này nam nhân nào mà có thế kháng cự! Ảo tưởng ham muốn tư vị sờ lên da thịt tràn đầy thanh xuân đó, kiềm chế không được hai tay liền lập tức vươn ra, nhẹ nhàng xoa lên thắt lưng mềm mại dẻo dai, bên tai thánh thót tiếng cười mỹ nhân như tiếng ca thiên sứ, như âm nhạc nơi thiên đàng. Mỹ nhân nóng bỏng càng lúc dựa vào càng gần, ***g ngực dựa vào dường như không còn khe hở, thỉnh thoảng lại còn kích thích dụ hoặc, thật là một loại hưởng thụ sung sướng nhất trên thế gian này!

Không chút do dự đem mỹ nhân bên người kéo càng sát vào ***g ngực, bàn tay lại càng làm càng vuốt ve những đường cong tuyệt mỹ, da thịt co dãn thật tốt, lại thật ấm áp, cảm giác tốt đẹp như thế quả thật giống như trong giấc mộng, hoàn toàn trái ngược với hiện thực phũ phàng. (tưởng tượng cái mặt anh Diễm lúc được vuốt =))))))))))))))

Bàn tay càng lúc càng không thèm kiêng nể, quả thật rất chân thật, tựa hồ như trong một giấc mộng nào đó thật lâu trước kia cũng đã từng xảy ra, nhớ rõ cũng đã từng tốt đẹp như vậy, sau đó… A!

Tần Đồng đột nhiên trợn mắt, sự thật liền cứ như thế mà đập thẳng vào mặt hắn không thương tiếc. Lục Gia Diễm chính là nghiêng đầu nhìn hắn, giữa đôi con ngươi sâu thẳm và đen láy ấy mơ hồ thấy được một ngọn lửa đang bùng cháy, kéo ra hai cánh tay Tần Đồng, bình tĩnh nói: “Ngươi rất có tinh thần.”

Ầm một tiếng, trời quang dậy sóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.