Hồn hòa thượng thả Lục Tiệm xuống, cúi người dùng ngón tay viết xuống đất: “Tới đâu bây giờ?” Lục Tiệm cũng viết: “Tôi cũng không biết.” Hồn hòa thượng mày dài nhíu lại, viết: “Lúc trước ta cứu ngươi bên suối, đưa ngươi về lại đó nhé?” Lục Tiệm suy nghĩ giây lát rồi viết: “Tốt quá.” Hồn hòa thượng trừng mắt nhìn y, khịt mũi rồi lại cõng Lục Tiệm rên rảo bước chạy đi.
Chạy chưa bao lâu bỗng nghe tiếng người nho nhỏ. Hồn hòa thượng đột nhiên dừng bước, không một tiếng động chui vào đám cây cối. Lục Tiệm nhìn qua đầu vai ông ta, đột nhiên mừng rỡ vô cùng. Thì ra từ cánh rừng trước mặt Ninh Ngưng và Tô Văn Hương đang sóng vai đi tới hướng này.
Một đêm không gặp, Ninh Ngưng mặt buồn ảm đạm, mày liễu u sầu, đi mấy bước thì bỗng khẽ thở dài nói:
- Tô huynh, huynh nắm chắc y đi theo lỗi này ư?
- Không sai đâu! - Tô Văn Hương hít hít cái mũi to - Vẫn còn mùi của y mà.
Ninh Ngưng do dự nói:
- Nhưng y, y thân thể yếu ớt, đi hai ba dặm còn được, chứ từ chùa Tam Tổ đến chỗ này mấy chục dặm đường núi, làm sao đi nổi? Hơn nữa, nơi này âm u rậm rạp, nếu gặp phải dã thú thì y làm sao chống cự được?
Nói đến đó, mắt cô hơi đỏ lên, run giọng nói:
- Đều tại tôi không tốt, vừa buồn bã liền bỏ chạy... nếu y có gì không may thì tôi, tôi...
Lục Tiệm có ngu ngốc gấp mười lần thì cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hai/2235644/chuong-28-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.