Chương trước
Chương sau
Lục Tiệm đi cả ngày lẫn đêm, trên đường thấy dân bị nạn như nước thủy triều tràn vào địa phận Sơn Đông, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy người đói bán đất bán nhà hoặc là bán vợ bán con, đau thương thảm thiết không chịu đựng nổi. Lục Tiệm cứu giúp suốt dọc đường nên ngân lượng trên người chớp mắt đã cạn sạch, y nhìn tình trạng thê thảm của dân bị nạn mà lòng đau như cắt. Đến địa giới Hoài Dương, các thương nhân buôn muối theo lệnh của chủ nhân chiếc nhẫn thần tài đã ra sức cứu trợ thiên tai, vì vậy tình trạng có tốt hơn một chút, nhưng có thể duy trì được bao lâu thì khó mà biết được.

Trên đường đi Lục Tiệm cảm thấy rõ có lòng mà không đủ sức, bất giác thầm nghĩ: “Nếu có cách nào khiến cho trong thiên hạ không có chiến tranh đói khát, nam làm ruộng nữ dệt vải, sản xuất buôn bán thuận lợi, người với người hòa thuận, kính trọng yêu thương lẫn nhau thì tốt biết bao.” Y tận mắt thấy cảnh hoang tàn loạn lạc của thế gian thì trong mơ hồ đã xuất hiện ý nghĩ về một thiên hạ thống nhất đại đồng. Chỉ có điều ý nghĩ đó từ xưa đến nay đã làm khổ vô số người thông minh, kẻ có chí mà trước sau vẫn chẳng thể trở thành sự thật. Cho dù Lục Tiệm có thần thông Hắc Thiên, thần lực Kim Cương mà đối mặt với ý nguyện vĩ đại như vậy cũng chỉ có thể tưởng tượng một phen rồi thôi.

Một ngày nọ y đến được Nam Kinh, liền hỏi thăm về “Đắc Nhất sơn trang” thì được biết nó nằm ở phía nam thành Nam Kinh. Lục Tiệm rảo bước tìm đến, chỉ thấy trâu ngựa, sính lễ, rượu thịt, nhạc cụ chở đầy trên đường, rất nhiều nam nữ quần áo đẹp đẽ, cười cười nói nói túm năm tụm ba cũng đi về phía “Đắc Nhất sơn trang”. Lục Tiệm thấy vậy thì ngạc nhiên, y bỗng cảm thấy khát liền đến quán trà ven đường uống trà. Bỗng nghe có người lớn tiếng nói chuyện, y đưa mắt nhìn sang thì thấy hai nam tử chở rượu cũng đang uống trà nói chuyện trong quán.

Người lớn tuổi trong bọn họ nói:

- Vị Trầm thiếu gia đó đúng là có khí thế. Hôm trước phái người đến quán chúng ta, chỉ nói “một trăm vò rượu, chưa ủ đủ một trăm năm thì không lấy, lúc lấy sẽ kiểm tra năm tháng ghi trên nắp vò, thiếu dù chỉ một năm sẽ đập nát quán nhà ngươi ra.”

Người ít tuổi hơn cười nhạt nói:

- Hắn là kẻ đầu sỏ ở Nam Kinh, ai dám trêu vào hắn. Lần này cưới vợ cả, bao nhiêu rượu ngon trong thành Nam Kinh đều bị hắn vét sạch rồi, lần sau cưới vợ lẽ để xem hắn còn kiếm đâu ra mà uống chứ? Nghe nói hắn còn điều thêm mấy chục con ngựa nhanh để trong vòng năm ngày mời mấy chục đầu bếp có tiếng từ kinh thành, Dương Châu, Tây An, Tế Nam về. Lại còn mời mấy gánh hát Côn Sơn, ngay cả ban nhạc trong phủ Lỗ vương cũng bị hắn mời về. Còn đèn hoa vải gấm, vàng bạc châu báu thì càng khiến người ta hoa mắt hơn. Hừ, bày vẽ lớn lao như vậy không tốn cả mười vạn lượng bạc thì làm sao đủ được.

- Đúng là ác độc. – Người lớn tuổi hơn thở dài nói – Đang lúc đói kém, người nghèo chết đói không biết bao nhiêu mà kể, còn tên họ Trầm đó cưới vợ lại ném đến mười vạn lượng bạc. Chẳng lẽ vợ nhà người khác đều bằng xương bằng thịt, còn vợ hắn thì làm bằng vàng khối chắc?

Người ít tuổi hơi cười nói:

- Không phải làm bằng vàng khối nhưng cũng chẳng khác nhiều lắm đâu. Những người đã gặp cô ta đều kể đúng là người như tiên giáng trần, trông thấy rồi thì ngay cả nằm mơ cũng nghĩ đến.

Người lớn tuổi nói:

- Là con gái nhà ai vậy?

Người ít tuổi nói:

- Không biết gia đình thế nào, chỉ nghe nói cô ta là sư muội gì đó, họ, họ gì nhỉ. Đúng rồi, họ Diêu, kẻ hầu người hạ khi nói chuyện bên ngoài đều gọi cô ta là Diêu tiểu thư, nói là cô ta không chỉ người xinh đẹp mà đầu óc cũng thông minh, là nữ Trương Lương, nữ Gia Cát, rất xứng đôi với Trầm thiếu gia.

Hắn nói tới đó thì bỗng nghe xoảng một tiếng. Hai người đưa mắt nhìn, chỉ thấy một thanh niên ăn mặc như nông dân, vẻ mặt sững sờ đang ngẩn ra ngồi gần đó, chén trà đã rơi vỡ tan dưới chân y. Người bán trà nhảy dựng lên, tức giận nói:

- Tên kia, ngươi uống trà thì cứ uống, đang yên đang lành tại sao lại làm vỡ chén của ta? Bồi thường đi, bồi thường đi…

Nói rồi túm chặt áo người nhỏ tuổi kia, nhưng y vẫn để mặc hắn giật lắc không hề nói gì, cũng không hề động đậy.

Người chở rượu lớn tuổi thấy vậy khó chịu liền quát lên:

- Thời kỳ đói khổ loạn lạc, cần gì phải hành hạ người ta như thế. Chàng trai này chắc là cũng tránh nạn đói mà đến đây, uống một chén trà mà cũng bị con chó nhà ngươi coi thường à.

Người bán trà biến sắc mặt, đang định chửi lại thì người lớn tuổi lại phì một tiếng, lấy ra một văn tiền ném qua. Người bán trà đón lấy, vẻ mặt cũng dịu lại, hậm hực nói:

- Một tên làm thuê chở rượu mà có gì ghê gớm chứ?

Người ít tuổi cũng trách móc:

- Bản thân mình không có tiền mà còn giả bộ người tốt gì chứ?

Người lớn tuổi thấy chàng trai kia hồn vía như ở tận đâu, vẫn không nói gì thì bất giác trong lòng bực bội: “Người này chẳng lẽ là đồ ngốc, ta giúp hắn mà sao chẳng nói lấy một lời cảm ơn.” Hắn bất giác hừ một tiếng, uống cạn chén trà rồi cùng người ít tuổi đánh xe bỏ đi.

Ánh mặt trời như nước lẳng lặng đổ về tây, bóng người cũng chầm chậm di chuyển theo ánh nắng mà từ dài biến thành ngắn, rồi từ ngắn lại trở thành dài. Vạn vật không ngừng biến hóa, nhưng Lục Tiệm lại quên mất bản thân mình đang ở đâu, lúc nào. Trên con đường trước mặt có người mừng kẻ vui, huyên náo rộn rã; có hồng có xanh, sắc màu rực rỡ, nhưng trong Lục Tiệm tất cả màu sắc đều trở thành xám xịt mông lung, còn bên tai y tiếng trống tiếng chiêng cũng chỉ là tiếng cười nhạo của người đời.

Đột nhiên Lục Tiệm bắt đầu căm giận chính mình, hận bản thân mình tại sao không mù không điếc. Nếu điếc rồi thì sẽ không phải nghe những việc đau lòng đó, nếu mù rồi thì sẽ không phải không cần phải nhìn những con người đáng ghét đó. Y muốn khóc to lên mà lại không khóc nổi, muốn buông tiếng kêu dài mà lại chẳng có chút sức lực nào. Hắc Thiên thư gì, Đại Kim Cương thần lực gì thì giờ này nơi này cũng đều hóa thành hư ảo, cho dù có vô địch thiên hạ thì cũng chẳng địch nổi con tim.

- Này. – Người bán trà vỗ vai Lục Tiệm, lớn tiếng nói – Trầm thiếu gia mở tiệc rượu mừng lễ cưới, chiêu đãi tất cả mọi người, ta phải đi dự tiệc rồi.

Hắn thấy Lục Tiệm vẫn bất động thì trong lòng chán ghét, lại vỗ y một cái cao giọng nói:

- Đóng cửa hàng rồi, còn chưa đi à?

Hắn vừa dứt lời thì bỗng thấy thân thể Lục Tiệm rung lên rồi y ôm mặt quỵ xuống, hai vai run rẩy, nước mắt trào ra như suối qua các khe ngón tay, miệng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Người bán trà chẳng hiểu gì cả, không nhịn được liền phì một tiếng mắng:

- Thì ra là một tên điên thối tha, đúng là xúi quẩy thật.

Hắn liền nảy lòng độc ác, hung dữ đá Lục Tiệm một cái. Thân mình Lục Tiệm đổ nhào về phía trước, mặt úp xuống đất bùn.

- Đồ điên, đồ điên.

Tên bán trà miệng lớn tiếng chửi, lại đá mạnh Lục Tiệm mấy cước. Lục Tiệm bị lăn đi tới một cái hố bùn lầy bên cạnh quán trà. Đó vốn là để chỗ trút nước bẩn và để khách uống trà tiểu tiện. Lục Tiệm vừa lăn vào thì chất bẩn bám đầy lên mặt, nhưng y không nhận ra được, vẫn gục người buông tiếng khóc lớn.

Ngày thường tên bán trà bị người ta khinh miệt đủ điều, ít khi được khinh miệt người khác như hôm nay nên trong lòng vô cùng sung sướng. Hắn thấy bộ dạng bẩn thỉu của Lục Tiệm thì không nhịn được ha ha cười lớn rồi lại đá y hai cước, sau đó mới quay người lại đóng cửa quán, lắc lư ngâm nga đi về phía “Đắc Nhất sơn trang”. Mùi thối mùi thiu xộc vào mũi, Lục Tiệm dần tỉnh lại một chút, y ngẩn ra một lúc rồi chợt cảm thấy bốn phía trở nên im ắng, liền cô gắng bò dậy quay đầu nhìn bốn phía, thấy trên đường đã vắng tanh chẳng còn ai đi lại, ở rất xa thì truyền tới tiếng đàn sáo.

Lục Tiệm lảo đảo đi mấy bước, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, da thịt trên mặt co rút nhăn nhó không tự khống chế được.

“Đến hay không đến?” Lục Tiệm đứng giữa đường lớn, trong lòng hết sức trống rỗng, “nếu không đi thì ông nội sẽ sao đây. Ninh Bất Không nói được là làm được, ta đã mất đi A Tình rồi, chẳng lẽ còn mất cả ông nội nữa ư?” Nghĩ đến đó, y liền lấy tay áo lau sạch bùn đất trên mặt rồi cố gắng lấy lại tinh thần đi về phía sơn trang.

Càng đến gần nơi náo nhiệt đó thì bước chân của Lục Tiệm càng nặng nề. Hai bên đường phong cảnh đẹp đẽ, núi xanh mây cuộn, khói biếc nước trong, giống như hai hàng lông mày xanh mướt uốn lượn chạy ra xa, xa xa khói trôi lững lờ giống như một giọt lệ bạc chốc lát đã bay đến bao phủ lấy người Lục Tiệm, sự đau thương từng chút từng chút một thấm vào tận xương.

Lúc này bỗng nghe có tiếng vó ngựa rồi có người cười nhạt nói:

- Lại thêm một kẻ đến xin ăn nữa. Thiếu gia cũng thật là, mở tiệc mừng lễ cưới gì gì, làm việc tốt vớ vẩn gì chứ, tự nhiên lại nuôi béo bọn thối tha đòi ăn này.

Lục Tiệm quay đầu nhìn, chỉ thấy hai con ngựa tốt phóng nhanh tới, một trong hai người cưỡi ngựa chính là tên thủ hạ thân cận của Trầm Tú là Tôn Quý. Hắn liếc mắt nhìn Lục Tiệm, khóe miệng đầy vẻ chế nhạo. Còn một người cưỡi ngựa khác a a cười nói:

- Ngươi lại không biết rồi. Thiếu gia làm những việc đó chỉ là để lừa phu nhân vui lòng mà thôi. Hơn nữa lần này đầu cơ lương thực, chẳng phải thiếu gia đã ăn đậm một phen ư? Mấy trăm mâm thức ăn chỉ nhỏ như cái lông trâu thôi.

Nhưng Tôn Quý lại trầm mặt quát lên:

- Lưu Vinh, ngươi nói lăng nhăng gì thế, ai nói là thiếu gia đầu cơ lương thực hả?

Lưu Vinh biến sắc mặt, hắn nhìn nhìn Lục Tiệm rồi ánh mặt chợt lộ ra ý định giết người, vung cái roi dài lên cuốn tới cổ Lục Tiệm. Không ngờ vừa quất tới nửa chừng thì có một cái roi khác bay tới cản lại. Lưu Vinh quay đầu giật mình nói:

- Tôn Quý, ngươi cản ta làm gì?

Tôn Quý lạnh nhạt nói:

- Hôm nay là ngày vui lớn của thiếu gia, không thể để đổ máu. Chắc là tên ăn mày thối tha này cũng chẳng hiểu biết gì đâu.

Mặt Lưu Vinh lộ vẻ ngượng ngùng, liền hừ một tiếng vung roi quất ngựa chạy đi mất. Tôn Quý nhìn Lục Tiệm, thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của y thì bất giắc cười lên khùng khục rồi quất ngựa đuổi theo Lưu Vinh.

Bất giác sóng lòng Lục Tiệm nổi lên cuồn cuộn: “Nạn đói thế này mà Trầm Tú vẫn còn đầu cơ lương thực, đúng là đã mất hết cả lương tâm. Càng đáng hận là hắn còn lừa dối mẹ ruột, tỏ vẻ nhân nghĩa. Kẻ xấu xa như vậy sao có thể lấy A Tình được…” Y nghĩ tới đó thì bất giác lòng đau như cắt.

Đi được gần một dặm thì xa xa đã thấy phía trước có một trang viên dựa vào núi xanh, được rừng cây bao bọc, tường trắng như phấn quanh co uốn lượn. Đến gần trông thấy phía trước trang viên đang rất náo động, đặt ba trăm bàn tiệc mừng. Người dân tranh nhau ngồi quanh đó ăn bánh hẩm cháo loãng, sau lưng còn có không ít người đang chờ đợi, người phía trước ăn xong là có người nối tiếp ngay.

Lục Tiệm thầm nghĩ: “Đây mà là tiệc mừng cưới ư?” Y xuyên qua đám người vào đến cửa trang viên liền bị giữ lại, quát:

- Đồ ăn mày thối tha, đứng chờ đi. Trong trang viên chỉ tiếp khách quý, không được mời thì không thẻ vào.

Lục Tiệm nhíu mày ngước mắt nhìn lên, thấy của trang viên to lớn, cột bên trái viết “Thiên đắc nhất tắc thanh” (tạm dịch: được trời thì trong sáng),cột bên phải viết: “Địa đắc nhất tắc ninh (tạm dịch: được đất thì yên bình),còn phía trên cửa viết bốn chữ “Tứ hải đạm nhiên” (tạm dịch: bốn biển phẳng lặng)

Lục Tiệm còn đang do dự có tiến vào hay không thì bỗng nghe trong trang viên có tiếng chiêng tiếng trống, tiếng người xôn xao. Y không hiểu đã xảy ra việc gì, bỗng thấy Lưu Vinh đi ra khỏi cửa trang viên, lớn tiếng nói:

- Vừa rồi Hồ tổng đốc đã nhận được thánh chỉ, Trầm Tú Trầm công tử có công cứu đói nên đặc biệt thưởng cho một bình ngự tửu, năm mươi lạng bạc trắng, được làm quan ngũ phẩm. Trầm công tử chia vui với dân chúng, ai có mặt ở đây đều được thưởng cho một cái bánh bao trắng và hai bát cháo.

Mọi người vô cùng mừng rỡ, đồng loại quỳ xuống vái về phía trong trang, chúc thiếu gia nhà họ Trầm đông con nhiều cháu, phúc thọ muôn đời. Trong trang viên nhất thời tiếng oang oang không ngớt, toàn là lời phỉnh nịnh a dua. Lưu Vinh nhìn lướt dân chúng, vẻ mặt vừa đắc ý vừa có mấy phần khinh miệt. Hắn bỗng nghe trong trang viên vang lên tiếng pháo nổ thì bất giác mừng rỡ nói:

- Đón cô dâu rồi.

Liền quay người vào trang viên.

Lục Tiệm nghe vậy thì nóng nảy rảo bước tiến vào. Mấy tên giữ cửa giơ tay định chặn, Lục Tiệm chỉ lắc mình là thân thể như đã hóa thành không khí, xuyên qua những kẻ chặn đường vào bên trong trang viên. Đám giữ cửa vừa kinh hãi vừa tức giận, đồng thanh gầm lên:

- Thằng ăn mày thối tha, chạy đâu?

Rồi thi nhau lao tới bắt Lục Tiệm, không ngờ Lục Tiệm triển khai thân pháp ra, ở trong đám người mà như cá trong nước, chỉ uốn người một cái là những người xung quanh đều không tự điều khiển được thân mình, tự động tránh ra thành một con đường cho y đi qua. Sau khi Lục Tiệm vượt qua thì đám người lại hợp lại, ngăn bọn canh cửa đuổi theo.

Vào đến trước đám đông, Lục Tiệm đưa mắt nhìn thì thấy Trầm Tú mặc đồ lễ, châu ngọc đầy mình, dương dương đắc ý, tay cầm lụa đỏ đỡ cô dâu mới. Cô dâu mới kia đầu phủ khăn hồng cực kỳ rực rỡ, hai bàn tay trắng muốt nắm chặt một nửa dải lụa đỏ, bước chân yểu điệu, dáng dấp động lòng người.

Lục Tiệm trông thấy thân hình cô gái đó thì trái tim run lên, nước mắt mờ ảo, cổ họng đắng nghét. Đưa mắt nhìn quanh thì lễ đường long trọng vô cùng, vợ chồng Trầm Chu Hư sóng vai ngồi dưới chữ Hỉ lớn đỏ chót. Trầm Chu Hư vẫn mặc áo xanh, vẻ mặt bình thản không rõ mừng giận. Thương Thanh Ảnh vẻ mặt giản dị, mình mặc lễ phục, mày liễu mắt hạnh, da trắng như ngọc, dáng vẻ nghiêm trang nhưng hơn hẳn đám nha hoàn, phụ nữ trong phòng, khiến cho khách khứa trong phòng thi nhau suy đoán xem nếu cô dâu mới mà bỏ khăn che mặt ra thì mẹ chồng với con dâu ai đẹp hơn ai.

Thương Thanh Ảnh trông thấy con yêu thì vẻ mừng rỡ lộ ra ngoài mặt, thấy con mình anh tuấn đẹp đẽ, nam tử trên thế gian không ai bằng được. Bà lại nghĩ rằng con mình cưới vợ rồi thì sẽ không quyến luyến với mình như trước nữa thì bất giác có chút thất vọng mất mát. Trong lúc đang hoảng hốt thì đã nghe người chủ trì hôn lễ cất giọng bảo đôi vợ chồng mới trước vái trời đất, sau vái cha mẹ. Thương Thanh Ảnh thấy Trầm Tú vái xuống thì sợ làm đau cái chân bị thương của hắn nên hai đầu gối của Trầm Tú vừa chạm đất thì bà đã đỡ hắn đứng lên, vuốt tóc Trầm Tú khẽ giọng nói:

- Con trai ngoan, lấy vợ rồi phải đối xử tốt với người ta đấy.

Trầm Tú cười nói:

- Mẹ, cái đó còn chờ mẹ nói ư? Con không chỉ đối xử tốt với nàng mà còn hiếu thảo với cha mẹ gấp bội.

Lòng Thương Thanh Ảnh rồi loạn, mắt hơi đỏ lên, bèn liên tục nói để giấu sự bối rối:

- Con trai ngoan, con trai ngoan.

Trầm Tú trong lòng đắc ý đưa mắt nhìn Trầm Chu Hư, nhưng thấy ông ta liếc mắt nhìn mình, khóe miệng vẫn có nụ cười nhạt. Trầm Tú bất giác nóng cả mặt. Lại nghe người chủ lễ hô:

- Vợ chồng vái nhau.

Thì liền vội ổn định tâm thần, cùng với vợ mới vái xuống. Rồi nghe người chủ lễ hô:

- Cùng vào động phòng.

Hắn biết việc lớn đã xong, bất giác trong lòng ngứa ngáy, mừng rỡ điên cuồng, liền đỡ người vợ mới định đi vào thì bỗng nghe có người lớn tiếng kêu lên:

- A Tình, cô không thể cưới hắn được.

Trầm Tú quay đầu nhìn, chỉ thấy một người mình đầy bùn đất giống như kẻ ăn mày, nhưng thân pháp thì lại nhanh hơn điện, đang chạy thẳng vào phòng làm lễ. Mấy tên người hầu xông lên cản lại đều bị y xô một cái, liền như diều giấy bắn văng ra. Trầm Tú hơi ngẩn ra thì người đó đã xông vào trong phòng. Trong phòng có cao thủ của Thiên bộ, họ thấy vậy thì đồng loạt xông lên, mấy chục quyền cước đánh dồn về phía người kia. Người kia như chẳng hề phát hiện ra, quyền cước đến sát người mới uốn mình một cái, trên người như đổ thêm một lớp mỡ trơn nhẵn, quyền cước chạm vào không truyền được lực, đều trượt ra khỏi người y. Người của Thiên bộ đánh trượt đều lộ sơ hở trên người, người kia tay huých vai xô, đánh vào những chỗ không phòng bị. Nhất thời tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, đệ tử Thiên bộ thi nhau ngã lăn ra. Bóng xám chớp lên trong bóng người, đã đến trước mặt Trầm Tú.

Trầm Tú kinh hãi vung chưởng định đánh, không ngờ người kia lộn mình vượt qua trên đầu hắn. Quyền cước của Trầm Tú đánh trượt thì vội vàng khom người xuống ra sức quay lại, không ngờ người kia còn ở trên không thì đã tung chân ra nhẹ nhàng điểm vào chữ Hỉ lớn đỏ chót đó. Lúc Trầm Tú quay người lại thì y đã chuyển hướng trên không, lại đến sau lưng Trầm Tú. Trầm Tú không kịp nghĩ gì thì người đó bỗng hất đầu gối ra trên không trúng vào huyệt “Chí Dương” sau lưng hắn. Rầm một tiếng, cả người Trầm Tú tê dại, như một tảng thịt quỵ xuống dưới chân người kia.

Người này xông vào rất nhanh, như chỗ không người, xung quanh chẳng ai kịp định thần, chỉ đến khi chú rể bị người đánh ngã thì mới kinh hoàng náo loạn cả lên. Lại thấy người kia quần áo rách nát, hai dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi tạo thành hai vệt dài trên khuôn mặt đen xì bùn đất, thân thể thì không ngừng run lên, rồi y chợt hai tay ôm đầu hướng về phía cô dâu khóc lớn mấy tiếng, bỗng đập đầu xuống đất kêu lên binh binh, miệng thì nghẹn ngào ấm ớ gì đó như đang gọi tên ai. Những người khách đứng gần lờ mờ nghe được hai tiếng “A Tình” đều vô cùng kinh ngạc. Cô dâu thì giống như khiếp sợ đến ngẩn ra, đứng sững như tượng gỗ chẳng hề động đậy. Tình hình đó cực kỳ quái dị, mọi người đã ngạc nhiên mà còn sợ tên ăn mày kia võ công lợi hại nên chẳng ai dám xông tới.

Người kia chính là Lục Tiệm, y thấy hôn lễ đã xong, tiến vào động phòng thì không biết vì sao máu nóng bốc lên đầu, quên hết mọi thứ xông vào lễ đường. Có điều khi y thật sự gặp Diêu Tình thì lại chẳng biết phải nói gì, khóc xong mấy tiếng thì không chịu đựng nổi nữa, chỉ còn cách đập đầu xuống đất để hóa giải sự phẫn nộ tràn ngập trong lòng.

Trong lúc đang đau khổ thì bỗng có tiếng gió vang lên, Lục Tiệm cho rằng cao thủ Thiên bộ tấn công lén nên trong lòng tức giận định đánh lại. Nhưng y ngước đầu lên thì lại giật mình, chỉ thấy Thương Thanh Ảnh mặt trắng bệch, hai mắt trợn tròn đang vung tay ra đánh tới. Điều này cả chủ lẫn khách đều không ngờ tới. Trầm Chu Hư nhận ra Lục Tiệm, lại sợ thần thông của y lợi hại nên không dám ra tay, chỉ suy nghĩ trong đầu tìm cách đối phó. Không ngờ Thương Thanh Ảnh thương con yêu nên không kể gì cả cứ lao vào Lục Tiệm. Trầm Chu Hư không kịp ngăn cản thì kinh hãi tuyệt vọng, ông ta biết Lục Tiệm giơ chân nhấc tay đều có uy lực hùng mạnh, vợ mình yếu ớt không biết võ thì nhất định không chống lại được một cái đẩy nhẹ của Đại Kim Cương thần lực.

Trong phòng ai nấy đều nín thở, lặng lẽ không chút tiếng động, chợt nghe một tiếng “bốp” vang lên, Thương Thanh Ảnh đã tát Lục Tiệm một cái. Lục Tiệm bất giác sững người, những người xung quanh lại càng kinh hãi nhìn hai người, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Thương Thanh Ảnh bỗng nghiến răng quát lên:

- Còn không tránh ra à?

Rồi lại vung tay trái tát lên má phải Lục Tiệm. Lục Tiệm như không nhận ra, vẫn ngơ ngẩn nhìn Thương Thanh Ảnh như đã hóa điên.

- Tránh ra.

Thương Thanh Ảnh đẩy Lục Tiệm nhưng chỉ như chuồn chuồn lay cột, chẳng nhúc nhích tí nào. Bà thấy Trầm Tú nằm trên mặt đất không biết sống chết thế nào thì trong lòng nóng nảy, hai tay cùng vung lên đánh xuống đầu xuống vai y. Nhưng Lục Tiệm trước sau vẫn bất động, đã không đánh lại mà cũng chẳng cản đỡ.

Thương Thanh Ảnh vốn yếu ớt nên đánh gần mười quyền đã thở hồng hộc, cả người nhũn ra, không nhịn được liền mắng:

- Ngươi thật là đáng ghét, tại sao lại bắt nạt Tú nhi của ta. Ngươi, ngươi mà còn không tránh ra thì ta, ta sẽ liều mạng với ngươi.

Bà nói rồi cúi đầu định húc vào Lục Tiệm. Lục Tiệm đành phải đứng dậy đưa tay ra đỡ, nhưng bị Thương Thanh Ảnh phất tay áo đẩy ra, rồi cũng không thèm nhìn Lục Tiệm lấy một cái mà quay người đỡ Trầm Tú lên. Bà thấy mũi hắn sưng vù, miệng bị rách một vệt máu tuôn như suối thì lòng đau như dao cắt, liền chụp một chén trà trên bàn hắt vào mặt Lục Tiệm. Nước trà tẩy trôi vết bẩn làm lộ ra khuôn mặt thật của Lục Tiệm. Thương Thanh Ảnh nhận ra y, liền í lên một tiếng tức giận nói:

- Được lắm, thì ra là người. Sớm biết thế này thì lần trước đem ngươi đến gặp quan phủ rồi.

Lục Tiệm không biết vì sao mà mỗi lần gặp phải ánh mắt của người đàn bà này thì khí thế đều bay biến mất sách, không làm sao chống đỡ được. Y nghe bà truy hỏi thì vô cớ mắt đỏ hoe, thấp giọng nói:

- Trầm phu nhân, xin lỗi. Tôi cũng biết là không đúng, có điều, có điều thấy A Tình cưới người khác thì trong lòng tôi lại đau khổ hận không chết đi được còn hơn.

Thương Thanh Ảnh lúc đầu chỉ có tức giận nhưng thấy vẻ mặt Lục Tiệm khổ sở như vậy, hiển nhiên đã gặp phải việc rất đau lòng thì bất giác trong lòng mềm ra, liền quay đầu lại hỏi:

- Tú nhi, con nhận ra y không?

Trầm Tú mặt xám như tro trốn sau lưng Thương Thanh Ảnh, hắn nghe vậy thì vội nói:

- Con biết y. Y cũng giống như con, đều yêu thích Diêu sư muội, nhưng cuối cùng người sư muội yêu là con. Người này không chịu chấp nhận nên tìm đến gây sự.

Lúc này Thương Thanh Ảnh mới biết Lục Tiệm cũng bị tình làm khổ, thảo nào mà đau buồn đến mức này. Bà nghĩ vậy thì cảm thấy đồng tình, liền cười khổ nói:

- Chẳng lẽ ngươi không hiểu ư? Tình cảm là thứ không thể ép buộc được. Diêu cô nương chỉ có một mình, làm sao gả cho hai người được. Cô ấy đã chọn Tú nhi thì sẽ đầu bạc răng long với nó. Ngươi có đau lòng hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì. Ta khuyên ngươi sớm đi đi, nếu không quan sai mà đến thì phiền đấy.

- Không được. – Lục Tiệm lắc đầu nói – Con trai bà mặt người dạ thú, tôi không thể để A Tình lấy hắn được.

- Câm miệng. – Mặt ngọc của Thương Thanh Ảnh đỏ bừng lên, rít giọng nói – Ngươi ghen ghét với Tú nhi cũng được, nhưng ngậm máu phun người như vậy thật là vô liêm sỉ.

Lục Tiệm nói:

- Tôi đâu có ngậm máu phun người…

Y đưa tay chỉ Trầm Tú, định thần lớn tiếng nói:

- Hắn giết người già, dụ dỗ ni cô, nhân dịp năm đói kém để đầu cơ lương thực mua rẻ bán đắt, hại chết vô số dân thường…

Trong phòng liền nhao nhao lên, mọi người thi nhau lắc đầu. Thương Thanh Ảnh càng cảm thấy Lục Tiệm gian xảo đáng ghét vô cùng, còn chút cảm tình cũng đều biến mất cả, liền lớn tiếng nói:

- Ngươi muốn bôi nhọ Tú nhi thì cũng phải tìm lý do tử tế. Ngươi nói nó giết người già ư, thật là nhảm nhí. Tú nhi ngày thường rất kính trọng người lớn tuổi, gặp người già cả bao giờ cũng cho tiền cho bạc. Còn dụ dỗ ni cô thì cũng cực kỳ vô lý. Tú nhi một lòng mê mẩn Diêu cô nương, ai mà chẳng biết. Còn đầu cơ lương thực ư, lại càng không đúng. Ngươi nhìn ngoài trang viên xem, trong lúc bận rộn cưới hỏi mà Tú nhi cũng không quên cứu giúp người đói, khắp vòm trời này mấy ai bằng được…

Lục Tiệm nói:

- Hắn, hắn…

Y không giỏi nói năng nên nhất thời không biết giải thích thế nào, chỉ mặt đỏ tía tai lên. Trầm Tú thấy vậy thì lá gan cũng lớn thêm một ít, liền cao giọng nói:

- Không sai. Họ Lục kia, ngươi bôi nhọ ta, có bằng chứng gì không…

Thương Thanh Ảnh nghe vậy thì quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ yêu thương rồi lại nhìn Lục Tiệm, lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy, ngươi có bằng chứng gì không? Trên đầu ba thước có thần linh, những lời vô cớ như vậy sao ngươi có thể nói ra được chứ?

Lục Tiệm biết rõ tội lỗi của Trầm Tú nhưng nói đến chứng cứ thì lại chẳng có chút gì, cho dù y bực tức nhưng cũng không biết làm thế nào, nóng nảy hận muốn móc tim ra được. Lục Tiệm thấy Trầm Tú lộ nụ cười quỷ quyệt thì trong lòng lại càng tức giận, quát lên:

- Họ Trầm kia, ngươi còn dám giả dối ư. Nếu không khai thật ra thì ta, ta sẽ cho ngươi biết tay.

Trầm Tú kinh hãi rụt lại, Thương Thanh Ảnh liền lấy thân mình che chắn cho hắn rồi trừng mắt nhìn Lục Tiệm, mặt toát ra vẻ cực kỳ dứt khoát. Lục Tiệm vốn định dùng võ nhưng thấy tình hình đó thì lại rất do dự. Lúc này bỗng nghe Trầm Chu Hư từ từ nói:

- Mọi việc trên đời đều không thoát khỏi chữ lý. Lục đạo hữu, ngươi là truyền nhân Kim Cương môn, là cao thủ thời nay. Kim Cương môn tuy là cửa Phật nhưng các đời tổ sư đều làm việc cứu người, đạo đức uyên thâm, chưa từng làm loạn bao giờ. Hôm nay ngươi xông vào hôn lễ, cướp vợ của người khác, lại cố tình bôi nhọ người ta, muốn gì làm nấy chẳng quan tâm đến chữ lý. Các đời tổ sư Kim Cương môn dưới đất mà biết thì chẳng hiểu sẽ nghĩ thế nào.

Lục Tiệm ngẩn ra, lớn tiếng nói:

- Trầm tiên sinh, ông nói vậy sai rồi. Những việc Trầm Tú làm người khác có thể không biết, nhưng ông hiệu xưng là “Thiên Toán” mà chẳng lẽ không biết ư?

Trầm Chu Hư khẽ lắc đầu:

- Ta biết cái gì chứ? Ta chỉ biết là tính nết con ta tuy có chút không tốt nhưng trọng tình yêu vật, lòng dạ từ bi. Những việc mà ngươi nói đều là bịa đặt không có bằng chứng.

Thương Thanh Ảnh nghe vậy thì trong lòng rất được an ủi, liền nhìn Trầm Chu Hư mỉm cười gật đầu. Lục Tiệm chỉ cảm thấy đầu vang lên oong oong, y lắc người một cái đã tới trước mặt Trầm Chu Hư rồi đưa tay ra túm lấy cổ áo ông ta hét lên:

- Ông nói láo.

Trầm Chu Hư mặc cho y túm lấy, chỉ cười nói:

- Sao vậy, Lục đại hiệp, ngay cả cái chân què của ta mà ngài cũng không tha cho ư? Cũng được, túc hạ đã là truyền nhân Kim Cương môn, võ công hơn người thì muốn đánh muốn giết thế nào cứ làm đi.

Lục Tiệm mặt tím lại, nói:

- Tôi, tôi… ông, ông…

Rồi y đột nhiên như quả bóng da xì hơi, từ từ buông tay ra lảo đảo lùi mấy bước quay lại nhìn xung quanh, thấy ai cũng nhìn mình lộ vẻ khinh bỉ. Lục Tiệm trong hết sức ngỡ ngàng, quay đầu nhìn Diêu Tình lẩm nhẩm nói:

- A Tình, sao cô không nói gì. Cô biết Trầm Tú chẳng phải người tốt, sao còn muốn cưới hắn?

Dải tua trên khăn trùm đầu của cô dâu rủ xuống, bị gió thổi liền khẽ lắc lư, ánh sáng biến ảo lấp lánh. Diêu Tình trước sau vẫn không hề động đậy, im lặng như gỗ đá. Trong chớp mắt trong lòng Lục Tiệm bùng lên một cảm giác tuyệt vọng, chỉ cảm thấy mắt tối sầm, họng phát tanh rồi đột ngột quỵ xuồng phun òa ra một ngụm máu tươi.

Mọi người thấy y phun ra máu đang kinh hãi thì bỗng nghe ngoài trang viên tiếng trống tiếng chiêng vang lừng, trong lúc ngạc nhiên thì một tên trang đinh hoảng hốt chạy vào, lắp bắp nói:

- Không ổn, không ổn rồi.

Trầm Chu Hư nhíu mày nói:

- Luống cuống cái gì?

Tên trang đinh đó nói:

- Bên ngoài trang viên có một đội rước râu đi đến, vác kiệu chơi nhác chẳng thiếu thứ gì, đang đến thẳng trang viên làm loạn. Hỏi bọn chúng đến làm gì thì chúng, chúng nói…

Rồi hắn bỗng lé mắt nhìn Trầm Tú, định nói lại thôi. Trầm Chu Hư bực tức nói:

- Chúng nói cái gì?

Tên trang đinh đó vẻ mặt dở khóc dở cười:

- Chúng nói là, là đưa cô dâu đến cho thiếu gia.

- Láo! – Trầm Chu Hư trầm mặt xuống – Chẳng phải cô dâu đang ở đây sao?

Ông ta còn chưa dứt lời thì mọi người náo động lên rồi tránh ra một lối đi, gần mười tên người hầu, kẻ khiêng kiệu đưa một cô gái mặc áo cưới xúng xính bước vào lễ đường.

Trầm Chu Hư nhíu chặt lông mày, còn Trầm Tú không nhịn được nhảy ra quát lên:

- Bọn giặc thối tha ở đâu ra, lại dám trêu chọc Trầm mỗ?

Hắn còn chưa dứt lời thì cô dâu kia đã kêu lên một tiếng, nhấc khăn che mặt ra yểu điệu nói:

- Trầm công tử, chàng thật là chẳng có lương tâm, không nhận ra thiếp ư?

Trầm Tú định thần nhìn kỹ, bất giác giật bắn mình, trán toát mồ hôi đầm đìa. Thì ra cô gái đó lại chính là tình nhân mà hắn nuôi trong nhà riêng ở Nam Kinh, vốn là gái lầu xanh, lúc này cô ta hoàn toàn không thèm để ý gì đến tục lệ, cứ thừa cơ vén khăn che mặt lên ngó phải ngó trái.

Trầm Tú vừa kinh hãi vừa tức giận, bỗng sầm mặt cao giọng hét lên:

- Con mụ quê mùa này ở đâu ra thế, ai quen biết với ngươi chứ?

Cô gái đó thấy hắn gạt sạch những tình cảm ngày trước thì không khỏi trong lòng ấm ức, mắt đỏ hoe rơi lệ, nghẹn ngào nói:

- Chẳng phải là chàng bảo người đến nói hôm nay cười thiếp về sao? Sao, sao lại đột nhiên không nhận chứ?

Trầm Tú tức giận mắt phun ra lửa, nếu chẳng phải mọi người nhìn vào thì chắc là đã túm lấy cô gái kia tát cho mấy cái rồi. Hắn liền gầm lên:

- Bớt nói lăng nhăng đi. Từ đâu đến thì lại quay về đó, nếu không bản công tử sẽ cho ngươi biết tay.

Hắn còn chưa dứt lời thì trong đám người bỗng có một giọng ái nam ái nữ nói:

- Trầm công tử thật là có phúc, một ngày cưới đến hai cô.

Lại có một người khác ấm ớ nói:

- Ngươi thì biết gì chứ, cái đó gọi là một mũi tên bắn hai con chim.

Người đầu tiên cười nói:

- Một mũi tên bắn hai con chim tất nhiên là tốt rồi, nhưng chỉ sợ công tử gia bắn tên không giỏi, bắn tám lần mười lần mà chắc gì đã trúng được.

Trầm Tú vô cùng tức giận, trừng mắt tìm kiếm trong đám người, nhưng hai người kia bỗng im bặt. Hắn đưa mắt nhìn thì chỉ thấy toàn là mặt người chẳng phân biệt nổi là ai nói. Lúc này lại nghe ngoài trang viên có tiếng trống tiếng chiêng rầm trời. Trầm Tú thầm nghĩ không ổn, hắn quay đầu lại nhìn thì một tên trang đinh lại chạy vọt vào, thở hồng hộc nói:

- Không ổn rồi, lại có một đám rước dâu tìm tới.

Câu này vừa nói ra thì khách khứa trong phòng ồn ào náo loạn, thi nhau quay đầu nhìn về phía cổng. Chỉ thấy bảy tám người hầu đưa một cô gái mặc áo cưới uyển chuyển đi vào trang viên. Cô gái này còn chưa che mặt mà chỉ đội mũ phượng gắn ngọc ngà, cô ta thoáng thấy Trầm Tú thì liền kêu thảm một tiếng rồi nhảy xổ vào hắn. Trầm Tú vội vàng tránh ra, cô gái kia không nhảy vào lòng hắn được thì liền nắm lấy tay áo hắn, khóc lóc ầm ĩ:

- Công tử chàng thật là độc ác, nửa năm cũng không chịu đến tìm thiếp. May mà chàng còn có lương tâm, bảo người đến đón thiếp về cưới. Nếu thêm vài ngày nữa không gặp được chàng thì thiếp, thiếp sẽ chết cho chàng xem.

Trầm Tú nhận ra cô gái này là tình nhân mà mình nuôi tại Tô Châu thì trong lòng thật sự kinh hãi tức giận không sao kể xiết. Bỗng nghe giọng ai ái kia lại nói:

- Vậy là hay rồi, lúc trước gọi là một mũi tên bắn hai con chim, còn bây giờ phải gọi sao đây?

Giọng ấm ớ kia đáp:

- Còn cần phải nói nữa ư, tất nhiên phải gọi là “liên trung tam nguyên” (trúng liền ba lần) rồi.

Người kia cười khành khạch nói:

- Tam nguyên? Tam ngoan (con ba ba)? Tức là con rùa ba đầu à? Liên trung tam nguyên, chẳng phải là chửi Trầm công tử làm con rùa ba lần ư. Không ổn, không ổn, rất không ổn.

Giọng ấm ớ kia nói:

- Vậy ngươi nói xem nào.

Giọng ái nam ái nữ trả lời:

- Phải gọi là “Tam dương khai thái” (ý nói mọi việc đều tốt lành).

Giọng ấm ớ nói:

- Nhảm nhí, nam tử là dương, nữ tử là âm. Trầm công tử một mạch cưới liền ba cô thì sao có thể gọi là tam dương khai thái được, phải gọi là tam âm khai thái mới đúng.

Người đầu tiên cười nói:

- Tam dương thì mới có thể khai thái, tam âm phải là khai phủ. Đúng rồi, phải gọi là “Tam âm khai phủ” (ý nói mọi việc đều hỏng bét).

Trầm Tú chút nữa thì nổ tung vì tức giận, nhưng hắn bị cô gái kia nắm chặt áo nên không thoát ra được. Cô tình nhân ở Nam Kinh đến trước thấy vậy thì cũng xông tới. Hai cô gái thấy đối phương đều mặc áo cưới thì ngoài kinh ngạc còn có ghen ghét, liền buông Trầm Tú ra chửi nhau mấy câu rồi xông vào nhau cấu xé.

Trầm Tú khổ sở thoát ra được, đang định quay lại thì không ngờ ngoài trang viên lại tiếp tục vang tiếng trống chiêng kèm theo tiếng chửi bới. Trang đinh lại vội vã chạy vào bẩm báo:

- Lần này có hai đội đưa dâu cùng đến, hai bên tranh nhau vào cổng không chịu nhường nhịn nên đã đánh nhau trước cổng rồi.

Trầm Tú nghe vậy thì mặt trắng bệch ra. Thương Thanh Ảnh không nhịn được hỏi:

- Tú nhi, rốt cuộc là thế nào đây?

Trầm Tú vội nói:

- Mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm, đó đều là người ta hại con thôi. Đám con gái này con chẳng quen ai cả.

Trong lúc nói chuyện thì lại có thêm hai cô gái xinh đẹp mình mặc đồ cưới trước sau chạy vào trong trang viên, đầu tóc đều rối bù, chẳng thấy khăn trùm đầu đâu nữa. Họ thấy Trầm Tú thì đều hô gọi công tử rồi tranh nhau nhào tới nắm lấy Trầm Tú khóc lóc đầm đìa kể lể tố cáo.

Thương Thanh Ảnh lại càng ngạc nhiên, hỏi:

- Tú nhi, con không quen bọn họ thì vì sao bọn họ lại biết con?

Trầm Tú cũng không biết giải thích thế nào, trong lúc nóng nảy liền ra sức đẩy một cái hất hai cô gái kia ngã lăn ra đất. Hai cô gái thấy hắn tuyệt tình như vậy thì đều khóc ầm lên, vừa khóc vừa chửi.

Lúc này giọng nói ái nam ái nữ kia lại vang lên:

- Năm cô rồi, phải gọi là gì đây?

Giọng ấm ớ liền trả lời:

- Ngũ phúc lâm môn (năm điều may mắn cùng tới cửa) được không?

Giọng ai ái cười nói:

- Đúng là ngũ phúc lâm môn, thật là may mắn, thật là may mắn.

Trầm Tú cực kỳ tức giận liền quát vào đám người:

- Đồ giặc ở đâu đến, mau cút ra đây cho ta.

Không ngờ hắn vừa lên tiếng thì đám người lại im bặt. Mọi người nhìn nhau nhất thời chẳng biết là ai nói cả. Trầm Tú lại định chửi mắng thì bỗng thấy Tôn Quý vội vã chạy đến gần nói nhỏ vào tai hắn mấy câu. Mặt Trầm Tú biến thành trắng nhợt, mắt trợn lên muốn lọt ra ngoài trừng trừng nhìn Tôn Quý. Tôn Quý lặng lẽ gật đầu. Trầm Tú liền vội vã quay người nói:

- Cha, mẹ, con có một việc nhỏ phải rời khỏi trang để xử lý.

Thương Thanh Ảnh đầy lòng nghi hoặc, định lên tiếng lại thôi. Nhưng Trầm Chu Hư thì hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ở lại đây, không đi đâu cả.

Rồi ông ta nhìn Tôn Quý, trầm giọng nói:

- Đã xảy ra việc gì? Nói thật ra đi, nếu có nửa lời gian trá thì ngươi biết phương pháp của ta rồi đấy.

Tôn Quý bị ánh mắt của ông ta làm cho khiếp sợ cả người run lên bần bật, quỳ phịch xuống:

- Bên ngoài, bên ngoài còn có năm đội rước dâu nữa, đều bị tiểu nhân chặn ở ngoài cửa không cho tiến vào.

Trầm Chu Hư liếc Trầm Tú rồi cười nhạt, nói:

- Cho bọn họ tất cả tiến vào đi.

Trầm Tú biến sắc nói:

- Cha.

Trầm Chu Hư nghiến răng, cười hung ác nói:

- Cái gì phải đến thì cũng đến, ngươi sợ gì chứ?

Trầm Tú thấy vẻ mặt cha mình khác lạ thì không dám nói nhiều, đành lùi sang một bên. Nhất thời hắn chỉ cảm thấy lên trời không lối, xuống đất không đường, hận không có một cái hố dưới đất để chui luôn vào.

Tôn Quý quay người ra khỏi trang viên, không bao lâu đã dẫn vào năm cô gái mặc toàn đồ cưới nối đuôi nhau đi vào, trong đó có một cô bụng to lùm lùm, đã mang thai. Trầm Tú nhìn mà trợn mắt há miệng, trước sau có chín cô gái tìm đến thì tất cả đều là tình nhân mà hắn bố trí ở khắp nơi trong Giang Nam. Vốn là chín cô mỗi người một chỗ, Trầm Tú chia ra mà ở, gần như là sáng Tần tối Sở, chẳng ngày nào không có người, nếu xa cách mấy tháng không gặp thì tình lại càng nồng. Trầm Tú đắm chìm trong đó chẳng khác gì lạc thú của bậc vua chúa.

Cho dù là những tên tay sai thân cận của hắn cũng rất ít người biết chỗ ở của chín cô gái này. Trầm Tú tự cho là kế hay, nhưng không ngờ lại có ai đó cố ý sắp đặt để vào đúng lúc quan trọng này thì cả chín cô đều tập trung ở đây. Trầm Tú nhận không được mà không nhận cũng không xong, trong lòng hết sức khổ sở. Lúc này bỗng nghe trong đám người lại có giọng ái nam ái nữ đó nổi lên:

- Vậy là hay rồi, mười cô cùng đến. Trầm công tử một ngày cười mười cô, khiến người ta chết vì ghen tị.

Giọng ấm ớ cũng nói:

- Như thế chẳng phải gọi là mười phần vẹn mười ư?

Giọng ái nam ái nữ cười nói:

- Loại việc tốt thế này ta thấy phải gọi là mai phục mười mặt, cho dù là Sở bá vương có sức cử đỉnh cũng chẳng chống đỡ được đâu.

Trầm Chu Hư nhướng mày lạnh nhạt nói:

- Hai vị là ai? Cớ gì phải giấu đầu lộ đuôi, sao không ra đây gặp mặt?

Đám đông im lặng không đáp. Lúc này bỗng nghe trên đầu có người bật cười rồi cao giọng nói:

- Trương Giáp, Lưu Ất, Trầm Thiên Toán gọi các ngươi ra thì các người còn trốn tránh làm gì?

Mọi người kinh hãi đưa mắt nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào đã có một người ở trên xà nhà trên đầu, đầu đội mũ tre, chân trái thõng xuống, chân phải gác lên xà nhà nửa nằm nửa ngồi, tay cầm một cái hồ lô đỏ say sưa uống.

Bỗng nghe hai tiếng cười dài rồi từ trong đám đông có hai người tiến ra, một cao một lùn, đồng loạt khom người về phía Trầm Chu Hư. Người cao có giọng ái nam ái nữ nói:

- Kẻ hèn là Trương Giáp.

Người lùn có giọng ấm ớ nói:

- Kẻ hèn là Lưu Ất.

Trương Giáp hi hi cười nói:

- Những lời vừa rồi đều là vị lão gia trên xà nhà dạy bảo, Trầm Thiên Toán xin đừng trách.

Trầm Chu Hư nghe hai người kia lấy tên là Giáp và Ất thì chắc là tên giả. Lại thấy hai người này phong thái trầm ổn, rõ ràng đều là cao thủ võ học nên hơi trầm mặc rồi cười cười, nói với nam tử trên xà nhà:

- Xin hỏi tên của túc hạ.

Người trên xà nhà cười nói:

- Ta họ Lương, tên là Thượng Quân [người dịch: “lương” là cái xà nhà, “lương thượng quân” nghĩa đen là người trên xà nhà].

Trầm Chu Hư cười nhạt, nói:

- Ngươi làm ra trò náo loạn như vậy, chẳng lẽ có thù với nhà họ Trầm chúng ta sao?

Lương Thượng Quân nói:

- Thù thì cũng có chút ít, nhưng lần này ta đến đây là muốn đòi lại công bằng.

Trầm Chu Hư nói:

- Công bằng cái gì?

Lương Thượng Quân nói:

- Chín cô gái này đều là người tình của Trầm công tử, gối ấp vai kề rất là thân mật. Đã muốn cưới vợ thì nhất định là phải cùng cưới, nếu không chẳng phải là không có đầu có cuối, làm ô uế thanh danh của Trầm Thiên Toán ông hay sao.

Trầm Chu Hư nói:

- Ngươi nói bọn họ quen biết với con ta thì có bằng chứng không?

Lương Thượng Quân nói:

- Muốn có bằng chứng ư? Cái đó dễ lắm.

Rồi hắn cười hi hi, lớn tiếng nói:

- Chín người các cô, ai nói ra được bằng chừng thì có thể kết hôn với Trầm công tử.

- Có đây.

Chín cô gái nghe vậy liền tranh nhau nói:

- Trước ngực công tử có một chữ “Tiệm”.

- Nói nhảm nhí. - Trầm Tú biến hẳn sắc mặt - Lương Thượng Quân, ngươi xúi giục bọn chúng vu oan cho ta, đạo trời không buông tha đâu. Người đâu, bắt kẻ này lại cho ta.

Hắn còn chưa quát xong thì Lục Tiệm bỗng lắc người tiến tới đưa năm ngón tay ra, soạt một tiếng đã xé rách ngực áo của Trầm Tú. Chỉ thấy trên bộ ngực trắng bóc của hắn quả nhiên có xăm một chữ “Tiệm” đỏ hồng. Lục Tiệm í lên một tiếng, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Mọi người thấy vậy liền ồn cả lên, sớm có một số khách khứa có thân phận địa vị đứng dậy phất tay áo bỏ đi.

Trầm Tú vừa thẹn vừa giận, xoay chưởng đánh vào Lục Tiệm, nhưng bị Lục Tiệm túm lấy cổ tay khống chế khiến hắn không thể động đậy được rồi quát lớn:

- Cái, cái chữ “Tiệm” này là ai xăm cho ngươi?

Trầm Tú tức giận muốn ngất đi, liền chửi mắng:

- Liên quan gì đến ngươi.

Hai mắt Lục Tiệm trợn tròn, rít giọng nói:

- Ngươi có nói hay không?

Rồi dùng kình lực ra ở tay, Trầm Tú lập tức đau đớn gào lên.

Thương Thanh Ảnh vốn lòng loạn như tơ, bà thấy Trầm Tú kêu thảm thì lại đau lòng, vội nói:

- Ngươi thả nó ra, chữ đó là ta xăm, không liên quan đến nó.

Lục Tiệm nhìn bà ta, lông mày hơi nhíu lại rồi thả Trầm Tú ra, quay người nói với Diêu Tình:

- A Tình, cô đã hiểu rõ bộ mặt thật của hắn chưa? Đi theo tôi nào, còn ở lại đây chỉ chuốc nhục vào mình thôi.

Y nói rồi nắm cổ tay của Diêu Tình, rảo bước như bay đi trước. Diêu Tình không khống chế được, loạng choạng chạy theo y. Hai người ra khỏi cửa chẳng có ai cản trở.

Ra đến chỗ vắng ngoài trang viên, Lục Tiệm mới dừng lại, quay đầu nói:

- A Tình…

Còn chưa dứt lời thì trước mắt đã có bóng đen lấp loáng, má trái của Lục Tiệm đã bị tát mạnh một cái. Lục Tiệm bị đánh thì ngẩn ra, bỗng thấy Diêu Tình giật khăn trùm đầu xuống, hậm hực nhìn mình, mắt đẹp sưng mọng, mặt đầy nước mắt. Lục Tiệm giật mình nói:

- A Tình, sao cô lại đánh tôi?

Diêu Tình tức giận nói:

- Thế này anh đã vui lòng chưa?

Lục Tiệm nói:

- Tôi vui lòng cái gì cơ?

Diêu Tình giậm chân tức giận nói:

- Anh đưa người đến làm loạn, không chỉ hại tôi không cưới được người ta mà còn lộ ra cái xấu. Hừ, anh cho là tôi không cưới Trầm Tú thì sẽ cưới anh à?

Vẻ mặt Lục Tiệm trở nên ảm đạm, thở dài nói:

- Tôi không dám hy vọng cô cưới tôi. Nhưng người mà cô cưới phải thông minh chính trực, một lòng một dạ. Trầm Tú là cầm thú đội lốt người, cô cưới hắn sẽ không được hạnh phúc.

Diêu Tình lạnh nhạt nói:

- Hắn ba lòng hai dạ thì anh một lòng một dạ chắc? Hơn nữa tôi muốn cưới ai thì cưới người đó. Anh không phải là cha tôi thì quản đến làm gì? Huống gì chỉ cần lấy được họa tượng của Thiên bộ thì đừng nói là cưới Trầm Tú, cho dù cưới con mèo con chó tôi cũng không từ chối đâu.

Cô vừa nói, khóe mắt vừa đỏ lên, lại rơi lệ.

Lục Tiệm nghe vậy lồng ngực liền nghẹn lại một lúc rồi mới nói được:

- Chẳng lẽ tám bức tranh đó còn quan trọng hơn bản thân cô. Để trở thành vô địch thiên hạ cô sẵn sàng bán cả chính mình ư?

- Vậy thì sao nào? - Diêu Tình bỗng đưa tay áo ra lau mạnh nước mắt - Tôi muốn tập hợp tám bức tranh để trở thành vô địch thiên hạ. Sao nào? Anh sợ tôi trở nên lợi hại thì không đối phó nổi ư?

Lục Tiệm nhíu mày nói:

- Làm gì có chuyện đó? Cô lợi hại thêm thì tôi mừng rỡ còn chưa hết mà.

- Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo. - Diêu Tình cười nhạt một tiếng, hậm hực nói - Đám nam tử thối tha các anh khi có bản lĩnh rồi thì kẻ nào cũng thích mới bỏ cũ, hiếu sắc không biết xấu hổ là gì. Như thằng ngốc là anh lúc không có bản lĩnh thì đầy miệng toàn lời lẽ ngon ngọt, nhưng võ công vừa giỏi rồi thì bắt đầu lòng hươu dạ vượn. Hừ, trong tương lai tôi luyện thành thần công thì việc đầu tiên phải làm chính là đem đám nam tử lòng dạ bạc bẽo tự coi mình là hơn hết các anh giết cho bằng sạch, không lưu lại tên nào.

Cô nói rồi phất tay áo định bỏ đi. Lục Tiệm vừa định đuổi theo thì Diêu Tình bỗng lấy trong tay áo ra một thanh chủy thủ, mặt đanh lại:

- Đừng có lại gần, anh mà tiến tới một bước nữa thì tôi sẽ chết cho anh xem.

Lục Tiệm thấy Diêu Tình dí chủy thủ vào cổ thì bất giác vừa kinh hãi vừa tuyệt vọng, thầm nghĩ: “Cô ấy thà tự sát cũng không chịu nhìn thấy ta ư?”Y nghĩ vậy thì trong lòng chua xót, liền thở dài nói:

- A Tình, cô đừng làm bừa, tôi không cử động nữa là được.

Diêu Tình nặng nề nhìn y, bỗng cảm thấy lòng đau không chịu nổi, biết là nếu còn dùng dằng nữa thì nhất định sẽ khóc òa lên. Cô liền hừ lạnh một tiếng thu thanh chủy thủ lại rồi nhẹ như làn khói biến mất.

Lục Tiệm đứng sững ở đó, nhìn bóng dáng thiếu nữ biến mất thì bỗng khóe mắt cay sè, nước mắt tuôn ra như suối.

Trong lúc đang rơi lệ thì bỗng nghe tiếng ừng ực. Lục Tiệm cả kinh gạt nước mắt quay đầu lại nhìn, thấy một người đầu đội mũ tre, tay cầm hồ lô đang ngồi dưới gốc cây đằng xa uống rượu. Lục Tiệm nhận ra người đó chính là Lương Thượng Quân đã trêu chọc Trầm Tú ở “Đắc Nhất sơn trang” thì bất giác ngạc nhiên nói:

- Sao lại là ngươi?

Lương Thượng Quân cười nói:

- Ngươi với ta cái gì, chẳng biết lễ phép chút nào cả. Ngươi có tí tuổi đầu như vậy, phải gọi ta là tiền bối mới được.

Lục Tiệm nói:

- Thì ra là Lương tiền bối…

Y nói đến đó thì chợt im bặt, hai mắt tròn xoe chằm chằm nhìn Lương Thượng Quân, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng cái mũ tre đó.

Lương Thượng Quân từ từ đứng đậy, hi hi cười nói:

- Thằng bé ngoan, gọi mấy tiếng tiền bối nữa ta nghe xem nào.

Bỗng trước mắt hắn bóng người thấp thoáng rồi đầu nhẹ bỗng, cái mũ đã bị Lục Tiệm giật xuống. Lục Tiệm trừng mắt nhìn hắn rồi lùi lại mấy bước, mặt đầy vẻ không tin, sau đó kêu lên một tiếng nhảy tới ôm chặt lấy hắn, lớn tiếng hô:

- Cốc Chẩn chết bầm, Cốc Chẩn thối tha, điều tốt ngươi không học, lại đến dọa người.

Y hô đến cuối câu thì đã quá mừng rỡ mà nghẹn cả giọng.

Cốc Chẩn thấy y kích động như vậy thì trong lòng vô cùng xúc động, mắt cũng ửng lên, liền thở dài rồi cười nói:

- Thằng bé ngoan, ta không phải là A Tình của ngươi, ngươi ôm ta chặt thế này làm gì?

Lục Tiệm nghe câu đó thì vừa thẹn vừa giận, liền buông Cốc Chẩn ra đánh mạnh hắn một quyền, mắng:

- Ngươi chẳng có tình nghĩa gì cả, đã không chết thì tại sao không tìm ta?

Cốc Chẩn cười nói:

- Chẳng phải ta đã tìm được ngươi rồi ư? Còn giúp ngươi trút được cục tức, cho tên tiểu tử Trầm Tú đó cưới chín bà vợ. Hiện giờ “Đắc Nhất sơn trang” loạn lên như nồi cháo, thật là mãn nguyện.

Lục Tiệm nhớ đến tình hình đội ngũ rước dâu lũ lượt kéo đến vừa rồi thì cũng bất giác ha ha cười lớn, rồi nắm chặt cánh tay Cốc Chẩn nói:

- Loại ý tưởng thất đức như vậy ngoài ngươi chẳng ai nghĩ ra được.

Cốc Chẩn cười cười vỗ tay, đằng sau gốc cây xa xa có hai người tiến ra, chính là Trương Giáp và Lưu Ất. Cốc Chẩn cười nói:

- Hai vị này đều là trợ thủ của ta, lần này đem vợ đến cho Trầm Tú đều là một tay họ làm ra cả.

Rồi hắn lại chỉ Lục Tiệm, nói:

- Vị này chính là Lục gia mà ta thường nói, còn không ra mắt đi.

Trương, Lưu hai người mỉm cười tiến tới, vòng tay nói:

- Xin ra mắt Lục gia.

Cốc Chẩn cươi nói:

- Hai người bọn họ đều là kẻ giàu có một phương, hôm nay cùng ta đến đây diễn trò, đúng là tài lớn dùng vào việc nhỏ.

Trương Giáp cười nói:

- Được Cốc gia sai bảo thì phải là tài nhỏ làm được việc lớn mới đúng.

Cốc Chẩn cười cười rồi xua tay nói:

- Ở đây không còn việc của các ngươi nữa, đi đi.

Hai người cúi mình thi lễ rồi lẳng lặng bỏ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.