Mưa xuân rơi tí tách trên đất Phục Lĩnh, màn đêm bị mưa gột rửa, khiến nơi đây càng thêm hoang vắng. Lâu lắm rồi mới thấy một trận mưa lớn như vậy, trong ao vài bông sen còn sót lại đang đung đưa dưới cơn mưa lớn, chuông gió dưới mái hiên cô đơn bị hạt mưa cuốn trôi, Liên Y bước tới đóng cửa sổ lại, một cơn gió mát ùa vào, thổi bay vài bông hoa rơi vào chậu đồng chứa đầy nước.
Trước giường, tóc hai bên thái dương của Diệp Tam ướt đẫm mồ hôi, dưới bộ váy trắng như trăng, lộ ra chiếc đuôi cá màu xanh da trời lộ ra, sóng trên đó giống như những mảnh ánh sáng nhỏ bé được ánh trăng chiếu sáng.
Thương Ca hai mắt đỏ bừng, lao về phía trước hai ba bước, đưa ra vảy phấn trong tay ra.
Diệp Tam lấy bột vảy rắc lên miệng vết thương của Thanh Hi, máu hấp thụ bột vảy, vết thương dần dần bắt đầu chìm xuống, miệng vết thương quá lớn, Diệp Tam nghiến răng lấy một chiếc vảy khác ra để trước ngực Thanh Hi.
Nhìn thấy vết thương đã ngừng chảy máu, Thương Ca cảm thấy thế giới trở nên tươi sáng hơn, lao về phía trước, mắt phát sáng, kinh hỉ nói: "Công tử được cứu rồi!"
Diệp Tam lắc đầu, "Ta chỉ vừa cầm máu cho hắn, nhưng vết thương đã xuyên qua ngực và lưng, vết thương bên trong không thể chữa lành từ bên ngoài được. Thương Ca, ngươi đi nấu thuốc đi."
Thương Ca vội vàng gật đầu, để tránh cho người ngoài cửa nhìn thấy đuôi cá, hắn từ cửa sau đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hai-nguyet-chau/3379642/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.