*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sao mai chưa ẩn, sương sớm đã hàn. Kim Phong Tế Vũ Lâu vào bình minh mùa thu chìm trong một mảnh khói xanh mờ ảo như thiếu nữ lần đầu điểm trang thướt tha yểu điệu, tự có một loại tươi mát thanh nhã khiến người thấy tinh thần sảng khoái.
Nhưng Thích Thiếu Thương không thích. Cũng như hắn không thích làm đại lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ Lâu. (chữ “đại” này không phải to lớn, mà là đại trong đại biểu, nghĩa là làm thay)
Đáp ứng Tô Mộng Chẩm làm đại lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu đã gần một năm, nhưng Thích Thiếu Thương luôn cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Mỗi đêm yên tĩnh mỗi sớm thức giấc hắn lại đặc biệt hoài niệm hoang mạc phong vân vô thường năm xưa, hoài niệm các huynh đệ cùng hắn sóng vai đối địch, hoài niệm tấm chân tình khiến hắn vấn vương, thậm chí hoài niệm người tri âm đã hại hắn… sống không bằng chết. Chuyện cũ như mây tan, chỉ còn hồi ức thống khổ triền miên trong đầu không thể xóa nhòa.
Từ sau trận chiến hoàng thành Thích Thiếu Thương không hề gặp lại Cố Tích Triều. Dù có người nói y vẫn ở phụ cận kinh sư, họ cũng chưa một lần chạm mặt. Theo lý mà nói, Cố Tích Triều thất tín bội bạc, tàn sát các huynh đệ Liên Vân trại, lại dồn hắn vào đường cùng, bây giờ không dám gặp hắn là lẽ đương nhiên. Nhưng càng khiến Thích Thiếu Thương khó hiểu chính là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-hai-ho-diep/74485/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.