“Thiên tế trường canh, thương hải hồng lưu. Vô y vô bạn, vô tử vô sinh.” Đây là lời tiên tri năm cũ một hành khất tăng bói mệnh cho Thích Thiếu Thương. Thiên tế trường canh, thương hải hồng lưu, ông ta nói Thích Thiếu Thương trời sinh là anh hùng thống lĩnh một phương người người kính ngưỡng, nhưng anh hùng thường lẻ loi cả đời cô độc suốt kiếp, tiêu sái mà bi ai. Còn về vô y vô bạn, vô tử vô sinh, tăng nhân không giải thích rõ, chỉ nói đến thời điểm tự nhiên sẽ biết. Thích Thiếu Thương khi đó căn bản không tin những lời này, chỉ cười cho qua. Nhưng hiện tại, trong đầu hắn đang vô hạn tuần hoàn câu nói ấy.
Vô tử vô sinh. Trơ mắt nhìn bao nhiêu người chết trước mặt mình nhưng bất lực cứu họ, Thích Thiếu Thương quả thật sống không bằng chết.
———– Tại sao phải sai rồi lại sai? Tại sao phải lặp lại lịch sử? Ngàn dặm truy sát người chết dưới kiếm ngươi còn chưa đủ nhiều sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm đến chừng nào mới chịu dừng?
“Dừng tay!” Trong tiếng gào chọc thẳng tầng trời, Thích Thiếu Thương như một con sư tử hung mãnh ra sức vùng vẫy. Xích sắt đen sì trói tứ chi hắn đã hằn sâu vào da thịt, cổ tay đầm đìa máu me, Thích Thiếu Thương nhưng không chút cảm giác, dùng thân thể liều mạng đánh vào hình giá, một lòng muốn giật đứt xích sắt. Xích sắt chưa đứt, hình giá bằng gỗ đã không chịu nổi lực va đập dữ dội của hắn, nứt gãy, tan tành. Đôi tay dù vẫn bị trói nhưng thân thể đã thoát khỏi ràng buộc. Vừa rời hình giá, việc đầu tiên Thích Thiếu Thương làm chính là ngăn chặn thế tiến của Tinh Ngân.
Không có kiếm, hắn căn bản không cản được Tinh Ngân của Cố Tích Triều. Không có nội lực, hắn căn bản vô pháp bảo vệ Liễu Tương Tây. Nhưng hắn vẫn còn thân thể.
Như tên lên dây phóng thẳng tới, trước khi Tinh Ngân đâm vào người Liễu Tương Tây, Thích Thiếu Thương đã chắn ngay giữa.
Cố Tích Triều sửng sốt, cả Địch Phi Kinh trên Hành Lôi đình cũng không khỏi kinh ngạc. Cho dù có phẫn nộ có nóng ruột cỡ nào, sức bật như vậy tuyệt không phải người bình thường có được.
Máu văng tung tóe.
Mũi kiếm Tinh Ngân chuẩn xác cắm vào bả vai Thích Thiếu Thương, mà hắn đã dùng lưng xốc Liễu Tương Tây lên. Hô hấp bên tai dù yếu ớt, thế nhưng, hắn rốt cuộc cứu được nàng rồi!
Xúc cảm lạnh băng cùng cơn đau bén nhọn vô pháp dập tắt lửa giận mãnh liệt trong mắt Thích Thiếu Thương, ánh mắt kia như muốn thiêu đốt Cố Tích Triều thành tro bụi.
“Ta không cho ngươi giết thêm bất cứ ai trước mặt ta nữa!” Quát khẽ, thanh âm nén thật thấp như tiếng gầm gừ của dã thú.
Mâu quang lóe lên lại trầm xuống, vẻ kinh nghi trên mặt Cố Tích Triều nháy mắt cũng bị thần sắc càng thêm âm lãnh thay thế.
Y lắc đầu, hàng mày ưu nhã cau chặt, hừ lạnh nói: “Không hổ là đại hiệp vì nghĩa xả thân cứu người. Đáng tiếc, ngươi có bỏ mạng cũng không cứu được nàng ta! Ta sẽ cho ngươi thấy Thích Thiếu Thương hiện tại chỉ là phế vật vô dụng!” Tinh Ngân đồng thời đâm tới.
Máu nhuộm đỏ đất. Trong khoảnh khắc ấy Thích Thiếu Thương nghe thấy một trận roẹt roẹt, mà ánh đuốc sáng rực như ban ngày đột nhiên toàn bộ vụt tắt.
Tối tăm, lạnh lẽo, kế đó là đau đớn, cảm nhận không giống lúc trước. Sau một thoáng mơ hồ, Thích Thiếu Thương mới hậu tri hậu giác rằng kiếm của Cố Tích Triều đã xuyên qua vai mình, đâm thẳng vào ngực Liễu Tương Tây ở sau lưng. Tiếng roẹt roẹt hắn nghe thấy là âm thanh do mũi kiếm ma sát khớp xương phát ra, khiến người sởn tóc gáy. Bóng tối hắn trông thấy là do quá đau khi mũi kiếm đâm xuyên cơ thể, không chịu đựng nổi mà tạm thời mất ý thức.
“A!” Một tiếng thét xé toạc bầu trời đêm. Tê tâm liệt phế cũng không đủ để hình dung đau đớn mà nhát kiếm này mang lại, đây không chỉ đau đớn về thể xác, còn có bi thương tuyệt vọng khôn cùng dâng lên từ đáy lòng.
Thân thể hư không, đầu óc cũng trống rỗng, Thích Thiếu Thương không dám tin sau mọi nỗ lực liều mạng cuối cùng Liễu Tương Tây vẫn chết dưới kiếm Cố Tích Triều. Mảng ẩm ướt sau lưng dần lan rộng, không có giãy dụa bên bờ vực tử vong, Thích Thiếu Thương chỉ nghe thấy một tiếng nức nở yếu ớt bên tai, dường như là cười khổ.
Mãi đến lúc này, mùi máu tanh nồng nặc mới bao phủ khắp nơi, quét sạch chút thần trí tỉnh táo còn sót lại trong não bộ Thích Thiếu Thương.
“Cố —— Tích —— Triều!” Rống vang. Một búng máu phun ra khỏi miệng. Tiếng lòng đứt đoạn, máu nhuốm đồng tử, không thấy trời, không thấy đất, cũng không nghe bất cứ âm thanh nào, trong mắt Thích Thiếu Thương lúc này chỉ có một khuôn mặt ác độc đang cười nhạo hắn, người đó chính là Cố Tích Triều.
“Cố —— Tích —— Triều!” Gầm tiếng nữa. Trên mỗi chữ như khảm một nhát đao, mỗi chữ đều bị Thích Thiếu Thương cắn nát ngay đầu lưỡi, hòa cùng máu tươi đau đớn và phẫn nộ tí tách nhỏ xuống đất.
Mâu quang Cố Tích Triều bỗng dưng sáng rực. Y chưa từng thấy một Thích Thiếu Thương như thế, cho dù ngàn dặm truy sát trơ mắt nhìn huynh đệ hoạn nạn có nhau chết dưới loạn đao, hắn cũng chưa từng hiển lộ thần sắc kia. Cặp mắt đỏ ngầu, râu tóc dựng đứng, khí thế đó hoàn toàn là của một con sư tử, một con sư tử bị thương đang phát điên, một con sư tử bị y dồn vào đường cùng.
———— Cứ tiếp tục như vậy, không chừng có thể….
Không có sau đó, Thích Thiếu Thương đã không cho y thời gian để nghĩ đến sau đó. Hai tay nắm mũi kiếm, Thích Thiếu Thương chỉ dựa vào chưởng lực cùng lực đạo khống chế xương bả vai, bẻ Tinh Ngân thành hai đoạn. Mà thân hắn cũng không ngừng lao về phía Cố Tích Triều.
Nhưng vào lúc này, một ống pháo lệnh đột ngột từ trong đám đông bắn vút lên cao, đuôi pháo bàng bạc như sao băng soi sáng đêm tối. Có người hô to “Đại đương gia!” đánh tới pháp trường. Cùng lúc đó đại môn của Lôi gia trang cũng một mảnh hỗn loạn, sau tiếng nổ vang dội, cổng lớn sụp đổ, hai con tuấn mã như tên bắn từ trong bụi mù lao vào.
“Địch tổng quản, là Mục Cưu Bình của Liên Vân trại!” Trên Hành Lôi đình Lôi Vấn Thiên nắm lan can quan sát bên dưới, liếc mắt liền nhận ra người xung phong càn quét trong pháp trường chính là Mục Cưu Bình tân nhiệm trại chủ Liên Vân trại, không khỏi thất kinh.
“Chắc hẳn còn có Hách Liên Xuân Thủy của Tam Môn quan và Tức Hồng Lệ?” Chiến sự dưới đình tựa hồ không liên quan đến mình, thần tình Địch Phi Kinh trước sau như một bình tĩnh trầm ổn.
Lôi Vấn Thiên nghe vậy nhìn lại, quả nhiên trông thấy Hách Liên Xuân Thủy một thân ngân giáp cùng Tức Hồng Lệ một thân hồng bào. Hai người cưỡi chiến mã từ đại môn xông thẳng vào trong, không gì cản nổi, sau lưng họ còn có mười mấy kỵ binh.
Lôi Vấn Thiên hoảng sợ không nhỏ: “Đúng là bọn chúng! Thì ra chúng đã sớm mưu tính cứu Thích Thiếu Thương!” Lấy chiến lực hiện tại của Lôi gia trang muốn đối phó ba người này đã khá miễn cưỡng, huống hồ còn Phi Vân thiết kỵ của Hách Liên Tiểu Yêu, dù có thêm ông ta và một Địch Phi Kinh nữa e rằng cũng khó giành phần thắng.
Địch Phi Kinh ngước mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Người ta đợi chính là họ.”
Đợi chính là họ! Vì sao phải bất chấp thủ đoạn thu hồi Lôi gia trang ? Vì sao phải hao tổn tâm cơ bắt sống Thích Thiếu Thương mà không chọn cách sớm kết liễu hắn? Dụng ý của Địch Phi Kinh chính là muốn vào lúc này, tại nơi đây, dùng Thích Thiếu Thương làm mồi nhử để giết đám người Mục Cưu Bình, Tức Hồng Lệ, Hách Liên Xuân Thủy, tiến tới nhất cử đoạt Tam Môn quan.
Nếu nói Kim Phong Tế Vũ lâu là một trong những lực lượng chống đỡ một nửa kinh thành, thì Tam Môn quan cùng Liên Vân trại chính là toàn bộ lực lượng chống đỡ biên quan. Đoạt kinh sư chẳng qua là thắng nhỏ, đoạt binh lực biên quan, nội ứng ngoại hợp mới có thể chiếm được thiên hạ. Đoạt Tam Môn quan, hủy Liên Vân trại mới là nhiệm vụ thật sự trong chuyến đi này của Địch Phi Kinh.
Mọi việc đều diễn biến theo dự liệu, hắn đợi tới khi nào bọn họ bất đắc dĩ buộc phải xuất thủ liền một lưới tóm gọn cả mẻ. Điều khiến Địch Phi Kinh có chút nghi hoặc chính là, hắn không ngờ Mục Cưu Bình cư nhiên có thể nhẫn nhịn đến lúc Thích Thiếu Thương không chịu dựng được nữa mới phát tín hiệu, lỡ như Cố Tích Triều thực sự một kiếm giết chết Thích Thiếu Thương thì sao? Nhưng sau khi nhìn thấy khói bụi mịt mù ngoài trang hắn hiểu ngay, hóa ra Mục Cưu Bình đang chờ viện binh.
Nếu đã đi đến nước này, đợi thêm một khắc cũng không ngại.
Tay phải vuốt ve chuỗi tràng hạt hắc tinh thạch trên cổ tay trái, Địch Phi Kinh nhắm mắt.
Không biết có phải đang tụng kinh niệm phật hay không, giờ khắc này Lôi Vấn Thiên bắt gặp một loại bình tĩnh dị thường trên mặt hắn, điềm nhiên, ung dung như đang thả bước trong rừng. Lôi Vấn Thiên không dám quầy rầy hắn, chỉ đành dời lực chú ý xuống pháp trường bên dưới.
Cục diện trong pháp trường nháy mắt xoay chuyển. Mục Cưu Bình vừa gọi: “Đại đương gia, lão Bát đến cứu huynh đây! Đại đương gia! …” vừa chém giết xông tới chỗ hắn cho rằng Thích Thiếu Thương đang ở đó. Thanh trường thương vung ngang bổ dọc, không ai áp sát được, đáng tiếc Lôi gia trang đệ tử đông đảo, nhất thời nửa khắc chưa thể đột phá vòng vây. Tức Hồng Lệ cùng Hách Liên Xuân Thủy cũng đã đánh đến gần pháp trường. Ngay lúc bọn họ muốn tiến tới hình đài cứu Thích Thiếu Thương, Địch Phi Kinh phất tay.
Chiến mã đỏ thẫm của Tức Hồng Lệ dẫn đầu xông vào pháp trường, thế nhưng nàng cũng không nhìn thấy Thích Thiếu Thương, chính xác mà nói nàng chưa kịp trông thấy Thích Thiếu Thương. Nàng chỉ thấy một thân ảnh bạch y vấy máu đuổi theo một người lao khỏi pháp trường.
“Thiếu Thương!” Nàng gọi, nhưng tiếng gọi lập tức bị tiếng hò hét từ bốn phía át mất, người kia không hề ngoái đầu, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của nàng. Tức Hồng Lệ thúc ngựa định đuổi theo, Hách Liên Xuân Thủy và Mục Cưu Bình cũng đã đánh đến gần đó, Mục Cưu Bình cấp thiết hỏi: “Đại đương gia đâu?”
Tức Hồng Lệ nói: “Không thấy.”
Mục Cưu Bình vung thương chém bay một chùy xích, gắt gỏng nói: “Sao lại không thấy ? Rõ ràng ta đã thấy huynh ấy cùng tên họ Cố ở đó!”
Tức Hồng Lệ cũng nóng nảy nói: “Huynh ấy xông ra ngoài, ta đang định đuổi theo!”
Hách Liên Xuân Thủy giơ ngân thương phòng hộ sau ngựa Tức Hồng Lệ, nói: “Đừng vội, chúng ta vừa đánh vừa tìm hắn. Nhưng phải nhớ, không được tản ra, ba người chúng ta cùng một chỗ Phi Vân thiết kỵ mới dễ bảo vệ.”
Đang nói, mười ba Phi Vân thiết kỵ cũng đuổi tới nơi.
Ngay lúc đó, Địch Phi Kinh nhấc tay.
Địch Phi Kinh khoát tay chính là ra lệnh, tay áo trắng tinh trong gió đêm phấp phới không ngừng, như lá cờ hiệu. Trong tích tắc, cả tòa Lôi gia trang di động. Lôi gia trang là một tòa thành trang, làm sao di chuyển? Lôi gia trang đương nhiên không biết di chuyển, động chính là những kẻ giấu mình trong bóng tối. Hơn trăm gã hắc y nhân, bọn chúng hành tung nhất quán, thân thủ mạnh mẽ, trong thời gian ngắn đã bao vây Mục Cưu Bình, Tức Hồng Lệ, Hách Liên Xuân Thủy cùng Phi Vân thiết kỵ. Kỳ lạ chính là, những hắc y nhân này, có kẻ cầm khiên, có kẻ cầm hỏa tiễn, nhưng đều cách xa đám người Mục Cưu Bình hơn hai trượng, xem bộ cũng không có ý lập tức khai chiến, mà chỉ vây hãm họ.
Đám hắc y nhân này chính là «Tử sĩ vô úy» tinh nhuệ của Lục Phân Bán Đường, chỉ nghe lệnh của Lôi Thuần và Địch Phi Kinh.
“Chúng ta nguy rồi.” Hách Liên Xuân Thủy thấp giọng nói.
Gió đêm lồng lộng, nhưng vẫn có thể ngửi ra mùi khen khét trong gió, có thể thấy số lượng không ít. Hách Liên Xuân Thủy cũng nhăn cả mi tâm, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, liền thấy Địch Phi Kinh đứng trên Hành Lôi đình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]