Trong di động im ắng, chỉ nghe thấy tiếng pháo nổ.
“A lô, tiểu Hạc, tiểu Hạc em đâu rồi ?” Quân Khải che một bên tai đi vào phòng, tạp âm ầm ĩ mới hơi giảm bớt.
“Rốt cuộc là em không lên tiếng hay có nói mà anh không nghe thấy ?” Anh khó hiểu nhíu nhíu mày, “A lô, a lô…”
“Anh… vẫn chưa ngủ sao ?” Qua thật lâu, bên kia di động mới truyền đến tiếng Dư Hạc có hơi trầm thấp.
“Làm sao vậy ?” Quân Khải lập tức nhận ra cậu có gì đó không thích hợp.
Dư Hạc mấy máy môi, “Em… Ưm, quên đi, không có gì.”
Cậu nói như thế lại càng làm cho người ta lo lắng, Quân Khải cau mày, “Rốt cuộc là làm sao ? Ngủ một mình không được à ? Có cần anh sang ngủ cùng không ?”
“Không cần.” Môi Dư Hạc vẫn còn hơi run, “Em chỉ là đột nhiên thức giấc nên gọi cho anh thôi.”
Không có gì cả, chỉ là bỗng dưng muốn nghe giọng nói của anh.
Quân Khải cười khẽ, “Sao nào, nhớ anh hử ?”
Dư Hạc thản nhiên gật đầu, “Ừm, nhớ anh.”
Giản Quân Khải đơ người một chút, trên mặt mang theo ý cười, “Ngày mai ba anh phải đưa dì Lưu về nhà nàng, anh sẽ không đi cùng bọn họ, đến lúc đó anh qua tìm em được không.”
Dư Hạc vui vẻ trong lòng, mặc dù thanh âm của cậu nghe không ra mảy may, “Thật không ?”
“Thật mà. Thế còn, em thật sự không cần anh qua sao ?”
“Giờ là đêm 30 mà, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-vao-long/2291342/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.