"Tiểu Tô." Vũ Tuyết nhìn cô gái nhỏ trước mặt gọi theo cái tên mà lúc vừa nãy cô đã nghe.
"Công chúa là muội, người thấy sao rồi. Hu hu"
"Cô vừa gọi ta là công chúa?"
"Công chúa người nói gì vậy, người đừng làm Tiểu Tô sợ. Huhuhu." cô gái nhỏ lại gào khóc nức nở. Vũ Tuyết không biết nói gì cũng không hiểu rõ tình hình nên đành để nàng ta tự nín, một lúc sau Tiểu Tô ngừng khóc, đôi mắt lấp lánh nhìn Nàng.
"Công chúa, người như này là sao? Người không nhớ tiểu tô sao?"
Đánh giá khung cảnh xung quanh cùng lời nói hành động kỳ lạ của cô nhóc bên cạnh, hai từ xuất hiện trong đầu cô lúc này là xuyên không, nên nếu nàng nói ra nàng nàng không phải người thuộc thế giới này có khi sẽ bị người thế giới này coi là yêu tinh không. Nàng đành giữ bí mật này rồi tìm cách để trở về sau vậy.
"Ta không nhớ gì cả, Tiểu tô, hình như cô rất thân thuộc với thân thể này, à với ta." Nàng nhìn cô gái nhỏ khẽ nói.
"Tiểu tô từ khi 6 tuổi đã hầu hạ công chúa, công chúa đối với Tiểu Tô rất tốt không coi Tiểu Tô là nha hoàn."
"Vậy cô hãy kể cho ta biết là người thế nào, với tất cả chuyện trước kia của ta." Tình hình trước mắt có lẽ nàng nên tìm hiểu một chút về tình hình thân thể này dù sao cũng rất có ích với nàng.
Tiểu Tô nhìn nàng rồi thuật lại một hồi
Nàng là công chúa Ngọc Tuyết năm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-luan-hoi-chuyen-kiep-cang-thuong/2701096/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.