Thoáng chốc đã đến ngày dự tiệc, nàng một thân váy trắng vừa sang trọng vừa đẹp đẽ, mái tóc được Tiểu Tô búi lên một nửa rất tỉ mỉ lại hợp với bộ váy. Nàng soi mình trong gương thấy rất bất ngờ khi gương mặt này lại giống y hệt với nàng vậy, mặt trái xoan, mũi cao, mắt hai mí to ngũ quan thanh tú diễm lệ. Mấy ngày qua nàng dưỡng thương cũng chưa ngắm qua chính mình một phần nàng sợ nhìn vào trong gương thấy gương mặt xa lạ phần còn lại cũng lo nhỡ thân thể này thuộc dạng xấu nữ. Giờ tốt rồi, ít ra ở nơ xa lạ này, thân thể xa lạ này còn có gương mặt giống nàng đã là một phần an ủi rồi.
Tiểu Tô bên cạnh nhìn nàng ánh mắt toát lên sự ngưỡng mộ,
"Công chúa người thật xinh đẹp trong các phi tần của hoàng thương không có ai đẹp hơn người cả"
Ngọc Tuyết dựa vào thái độ của Tiểu Tô máy ngày nay nhìn thấy nàng ta vừa hiểu chuyện ăn nói cũng không giống các dạng nựng bợ, có thể thấy đây là một nha hoàn trung thành. Nàng ta chỉ lo chăm chút cho nàng mà quên luôn bản thân, trong đầu nàng liền nảy ra ý định bồi cho Tiểu Tô
"Tiểu Tô hôm nay là tổ chức tiệc ăn mừng cho ta khỏi bệnh, muội vào xem chỗ trang phụ mới được tặng của ta bộ nào đẹp mắt thì lấy mà mặc."
Nàng dứt lời Tiểu Tô tỏ ra vẻ sợ hãi hai chân nhũn cả ra quỳ xuống, miệng thì lắp bắp:
"Công chúa, Tiểu Tô luôn một lòng chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-luan-hoi-chuyen-kiep-cang-thuong/2701094/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.