Tô châu nơi hạn hán nhất của Vân quốc mỗi năm ở đây mưa rất ít, thảm thực vật chủ yếu là cỏ dại xương rồng, phí nam của Tô Châu khí hậu có ẩm hơn một chút vì cớ sông chảy qua nơi này có thể trồng được lúa. Những năm trước những người dân tô châu đều chăn nuôi cừu rồi đổi lúa ăn ở phí nam nhưng một năm nay trời không mưa đàn gia xúc của nông dân chết hơn nửa nên nạn đói xảy ra dân chúng lầm than lưu lạc đến kinh thành. Vũ Hiên Viên hắn cho người cứu tế nạn dân chính vì vậy vẫn còn nhiều người dân trụ lại được, một số người thì đi đến kinh thành.
"Hoàng tẩu người đang suy nghĩ gì vậy" Vũ Thuần Uyên bên cạnh lên tiếng khi thấy nàng ôm cuốn sách rơi vào trầm tư.
"À ta đang đọc một số sách về diều kiện tự nhiên của Tô Châu".
"Điều kiện tự nhiên là gì vậy" Vũ Thuần Uyên tò mò hỏi nàng, vị đại tẩu này thật khiến nhiều người kinh ngạc bắt đầu từ hôm yến tiệc tẩy trần, đến việc nàng thành lập trang viên ngoại thành, mỗi việc nàng làm thật khiến người ta không tự chủ mà tán thưởng.
"À chính là Tô Châu mưa nhiều hay mưa ít, đất tốt hay xấu, ở đó nóng, lạnh hay mát". Nàng ôm quyển sách giải thích.
"Thì ra là vậy. Đại tẩu dùng từ ngữ thật mới mẻ" Vũ Thuần Uyên nhìn nàng đáp lại.
"Trước kia đệ từng đi qua tô châu" Vũ Thuần Uyên đáp lại rồi hắn thuật lại lại hết một loạt tình hình ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-luan-hoi-chuyen-kiep-cang-thuong/2701075/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.