Trong ý thức mơ màng Vũ Hiên Viên cẩm nhận thấy có người ôm mình, mắt mở mắt yếu ớt nhìn xung quanh, một thân ảnh nhỏ đang ôm hắn rơi nước mắt. Nhìn thấy nàng khóc không hiểu sao cõi lòng hắn gợn lên nỗi chua sót khó tả, hắn cất giọng thều thào.
"Đừng khóc"
Tuyết Nhi nhìn thấy hắn tỉnh lại, một cảm giác hờn tủi ùa đến nàng khóc lớn ôm lấy hắn.
"Vũ Hiên Viên chàng tỉnh rồi, chàng làm ta sợ quá. Hích hích."
"Ta không sao, xin lỗi làm náng sợ rồi." hắn thều thảo nhỏ giọng tay cũng không tực giác mà vuốt ve khuôn mặt nàng.
Hai người cứ ôm nhau vậy một hồi lâu, cái ôm nay làm rõ tình cảm của hai người đối với nhau. Vì sợ đám thích khách sẽ đuổi đến nên lúc sau hai người dìu nhau đi xuống núi, trên đường đi tuyết nhi thấy một cây táo rừng nở trĩu quả nàng dừng lại, leo lên cây bứt quả ném xuống cho Vũ Hiên Viên bắt lấy quả, hài người một người là hoàng thượng, một người là hoàng hậu mà lại có những cử chỉ giống như những đôi phu thê bình thường, khung cảnh dần trở nên lãng mạn. Tuyết nhi xuống cây, hai người ngồi dựa vào nhau, nàng cầm một quả táo cắn một miếng, nuốt xuống rất ngọt, nàng đưa một quả khác lên miệng Vũ Hiên Viên.
"Chàng ăn đi, rất ngọt."
"Ta không đói, nàng cứ ăn đi." giọng nói đã mạch lạc hơn, gương mặt hắn bây giờ đã có khí sắc, có vẻ sức khoẻ đã tột lên không con tiều tuỵ như trước.
Tuyết nhi căn một miếng táo trực tiếp đút vào mồm vũ hiên viên làm hắn thoáng chốc đỏ mặt.
"Ngọt không."
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng
"Rất ngọt, ngọt như nàng vậy."
"Vũ Hiên Viên hôm nay ta mới phát hiên ra chàng lại có một mặt như vậy." Tuyết Nhi nhìn hắn cười nói.
"Ta như nào." Vũ Hiên Viên nhìn nàng đáp trả.
"Thật dẻo mồm."
Cả hai chợt nhìn nhau bật cười. Phía xa có tiếng động, theo cảm ứng của một người luyện võ Vũ Hiên Viên biết có người đến, nhưng người này là người cả hắn hay địch còn chưa xác nhận. Hắn nhìn nàng nghiêm túc dặn dò ở yên một chỗ để hắn ra xem, nàng không đồng ý thì bị hắn điểm huyệt, hắn dặn dò nếu hắn không quay về thì huyệt đạo trong vòng một canh giờ có thể tự giải lúc đấy nàng hãy men theo con đường nhỏ xuống núi sẽ có người đón nàng hồi cung. Vũ Hên Viên rời đi, khi đã cách xa nàng hắn làm ra động tĩnh lớn mục đích là để thu hút đám người tới, đám người thấy động tĩnh liền đi tới, nhìn thấy Vũ Hiên Viên tất thẩy quỳ xuống hành lễ. Hắn phân phó mọi người tản ra chỉ âm thầm đi theo mà không cần lộ diện, để cho hắn có không gian riêng tư cùng hoàng hậu. Hắn quay lại chỗ Tuyết Nhi đón nàng đi cùng nhưng bị nàng giận bơ, phải dỗ mãi nàng mới chịu đi theo hắn.
Xuống đến chân núi một cỗ xe ngựa đã chờ sẵn, hắn bế nàng lên xe rồi trèo lên
Sau. Khi cả hai đã ngồi trên xe thì phu xe cho ngựa chạy đi, hai người cứ đi liên tục ngày đi đêm nghỉ. Cứ đến mỗi đêm Vũ Hiên Viên lại lấy cớ thuê chung một phòng cùng nàng để đảm bảo an toàn, lại muốn nàng băng bó vết thương cho hắn nên dù ám vệ đã cho hắn viên đan dược uống vào một lần là lành vết thương nhưng hắn ta vẫn dịch dung mình bị thương để nàng băng bó, đúng là xảo quyệt hết sức mà.
Hai người cứ như vậy xuất cả chạng đường, ngày ngồi chung xe, tối nằm chung giường như những đôi phu thê đích thực vậy, thuê tử chăm sóc phu quân, phu chiều chuộng thê tử, những ngày tháng này có lẽ là khoảng thời gian mặn mà ngọt ngào nhất của hai người, không bận công vụ, không ràng buộc những quy tắc chốn thâm cung, hai người tự do quyến luyến như uyên ương chốn hồng trần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]