Trong ý thức mơ màng Vũ Hiên Viên cẩm nhận thấy có người ôm mình, mắt mở mắt yếu ớt nhìn xung quanh, một thân ảnh nhỏ đang ôm hắn rơi nước mắt. Nhìn thấy nàng khóc không hiểu sao cõi lòng hắn gợn lên nỗi chua sót khó tả, hắn cất giọng thều thào.
"Đừng khóc"
Tuyết Nhi nhìn thấy hắn tỉnh lại, một cảm giác hờn tủi ùa đến nàng khóc lớn ôm lấy hắn.
"Vũ Hiên Viên chàng tỉnh rồi, chàng làm ta sợ quá. Hích hích."
"Ta không sao, xin lỗi làm náng sợ rồi." hắn thều thảo nhỏ giọng tay cũng không tực giác mà vuốt ve khuôn mặt nàng.
Hai người cứ ôm nhau vậy một hồi lâu, cái ôm nay làm rõ tình cảm của hai người đối với nhau. Vì sợ đám thích khách sẽ đuổi đến nên lúc sau hai người dìu nhau đi xuống núi, trên đường đi tuyết nhi thấy một cây táo rừng nở trĩu quả nàng dừng lại, leo lên cây bứt quả ném xuống cho Vũ Hiên Viên bắt lấy quả, hài người một người là hoàng thượng, một người là hoàng hậu mà lại có những cử chỉ giống như những đôi phu thê bình thường, khung cảnh dần trở nên lãng mạn. Tuyết nhi xuống cây, hai người ngồi dựa vào nhau, nàng cầm một quả táo cắn một miếng, nuốt xuống rất ngọt, nàng đưa một quả khác lên miệng Vũ Hiên Viên.
"Chàng ăn đi, rất ngọt."
"Ta không đói, nàng cứ ăn đi." giọng nói đã mạch lạc hơn, gương mặt hắn bây giờ đã có khí sắc, có vẻ sức khoẻ đã tột lên không con tiều tuỵ như trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-luan-hoi-chuyen-kiep-cang-thuong/2701056/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.