Những đốm lửa đỏ rực đang tắt dần trên những tán cây phượng vĩ, những cánhbướm đỏ lả lơi tán loạn trên khắp các nẻo đường. Mùa khai trường sắpđến.
Sáng hôm nay, trời trong, gió mát, mùi sương sớm se lạnh còn lượn lờ trong không khí. Hoàng Viễn quyết định dậy sớm để đi dạo chơi quanh thành phố trước khi kết thúc kì nghỉ hè. Kì nghỉ nămcuối cấp vừa rồi chẳng được bao lâu, cu cậu chỉ định nằm ườn ở nhà đọcsách hoặc nghe nhạc, chẳng buồn đi đâu.Thế nhưng, cuối cùng, cậu cũng bị nhỏ Hương năn nỉ, dụ dỗ lẫn dọa nạt,lôi kéo về quê ngoại của nhỏ ở Cái Bè, mới đó mà đi veo 2 tuần nghỉ hèquý giá. Vui thì vui thật, nhưng Hoàng Viễn cậu thật sự chỉ muốn xin 2chữ “bình yên” đó, có được hay không hả???
Có ai nghỉ hè mà mới sáng sớm tinh mơ đã bị dựng đầu dậy bắt bơi xuồng đưa nhỏ đi chợ nổi hay không chứ? Có ai nghỉ hè mà nước lên thì bị lôi đi tắm sông, thả diều, tạclon, trốn tìm với mấy đứa con nít loắt choắt tóc còn cột cây dừa; nướcxuống thì bị bắt đi mò cua, bắt ốc, câu còng... về cho ngoại nhỏ làm cơm chiều hay không chứ? Mà cơm chiều xongcòn chẳng được nghỉ ngơi, phải làm thầy dạy chữ cho tụi nhỏ, xong rồicòn phải xách đèn hộ tống nhỏ qua nhà bác Năm để nghe mấy bác trong xóm đờn ca tài tử. Ừ thì nhiều khi nghe mấy chú mấybác ca ngọt quá, Viễn cũng mê, nhưng mà sao từ sáng tới tối cậu không có phút giây nào “bình yên” vậy?
Cuộc đời cậu đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-em-khong-biet-de-dau/101664/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.