Để lại dì Phương đang chán nản, thất vọng tràn trề, Lục Hạ xoay người, lại một lần nữa đi thẳng lên phòng.
Trong đầu Lục Hạ lúc này chỉ còn có bát cháo hành đã nguội lạnh từ lúc nào không hay. Hoắc Vũ đích thân xuống bếp nấu cho cô, thậm chí còn dụ dỗ cô ăn nữa, nếu cô thật sự không đụng đến một miếng nào thì quả là vô tâm chết đi được.
Lục Hạ không muốn bản thân trở thành kẻ xấu xa, càng không muốn lòng tốt của người khác bị phủi bỏ. Tuy rằng, bản thân cô đôi lúc cũng quá mức vô tình.
...
Nhanh chóng đóng cửa phòng lại, Lục Hạ sải những bước dài tiến đến kệ tủ cạnh đầu giường. Hít sâu một hơi, kiềm chế nhịp tim đập loạn bất thường, cô vươn tay cầm lấy bát cháo đã nguội lạnh.
Tưởng tượng đến cảnh Hoắc Vũ tất bật trong bếp nấu cháo, lại nghĩ đến dáng vẻ cùng biểu cảm thất vọng của anh khi bị bản thân phản kháng, nhất quyết không ăn, Lục Hạ đột nhiên chạnh lòng. Một nỗi chua xót bất giác hiện hữu.
Hạ mắt nhìn bát cháo, lúc này Lục Hạ mới phát hiện, hành chẳng có bao nhiêu. Có lẽ, bởi vì người ăn là cô cho nên Hoắc Vũ mới cắt giảm đáng kể lượng hành.
Anh vì cô mà tận tâm, tận sức như vậy, thế nhưng cô lại không một chút đoái hoài đến anh. Lục Hạ cắn chặt môi dưới, ép cho nước mắt chảy ra.
Giờ phút này, Lục Hạ cảm thấy tệ hơn bao giờ hết.
"Chết tiệt."
Tự mắng mình một tiếng, Lục Hạ thở hắt một hơi. Hoá ra, từ trước đến nay, cô chẳng hiểu gì về Hoắc Vũ cả. Cái cô nhìn thấy, thực ra hết sức phiến diện. Sau lớp vỏ bọc đầy vô sỉ kia là một trái tim ấm áp, chân thành và tinh tế biết nhường nào.
Hít sâu một hơi, Lục Hạ xúc một thìa cháo, do dự một lúc rồi đưa lên miệng.
Cạch.
Chiếc thìa nhanh chóng trượt khỏi tay Lục Hạ, rơi xuống đất tạo nên thứ âm thanh chói tai. Hít một ngụm khí lạnh, nuốt xuống miếng cháo, tuy nguội lạnh nhưng cô lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Hoắc Vũ, đều là tôi hiểu lầm anh..."
Từ đầu đến cuối, Lục Hạ luôn sống và nhìn nhận Hoắc Vũ theo cảm tính và trực giác của bản thân. Cô cho rằng anh tàn nhẫn, vô tâm và vô sỉ. Nhưng tất cả, đều là cô hiểu sai rồi. Đâu có người đàn ông vô tình nào lại chấp nhận xuống bếp, nấu cháo và chăm sóc cho người khác chứ.
"Thì ra, người vô tình... từ đầu đến cuối đều là tôi..."
...
Tối hôm đó, Hoắc Vũ một thân mệt mỏi trở về phòng. Nhìn thấy bát cháo đích thân mình làm ra đã không còn chút nào, trái tim anh bỗng chốc mềm nhũn.
Hoắc Vũ hiểu Lục Hạ, cũng biết cô không phải người lãng phí thức ăn, cho nên, bát cháo này, chắc chắn là cô đã ăn sạch rồi.
Sải những bước dài, thu hẹp khoảng cách với giường ngủ, Hoắc Vũ ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn cô gái nhỏ của mình đang yên giấc ngủ say. Có lẽ vì bệnh nên cô ngủ rất sâu.
Vươn tay nghịch những lọn tóc mềm mại, anh cười nhẹ, dịu giọng. "Lục Hạ, em là cô gái rất thích khẩu thị tâm phi."
Chợt, điện thoại trong túi quần Hoắc Vũ khẽ rung lên. Anh tặc lưỡi một tiếng, rút điện thoại, nhìn tên của kẻ dám làm phiền mình rồi mới bắt máy, không vui lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc, tối nay ngài còn có cuộc gặp mặt với đối tác của công ty A, ngài đâu rồi?"
Hoắc Vũ im lặng hồi lâu, ánh mắt anh khẽ liếc qua Lục Hạ. Thở hắt một hơi, anh lên tiếng.
"Hủy hết đi. Còn nữa, mấy ngày tới tôi sẽ không đến công ty. Vợ tôi bệnh, người làm chồng phải có nghĩa vụ chăm sóc."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]