"Đồ khốn nạn, thả tôi ra ——" Lam Thiên Vũ bất lực hét to.
Dạ Diễm vẫn không quan tâm đến cô, dùng một bàn tay cầm lấy hai cổ tay cô, tay kia thì cởi quần áo của mình.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lam Thiên Vũ hoảng sợ nhìn anh ta, anh ta thực sự muốn chạm vào người cô sao?
Dạ Diễm vẫn không thèm để ý tới cô….
"Anh đừng có làm bậy, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé." Lam Thiên Vũ phải dùng đứa trẻ để thức tỉnh anh ta.
"Tôi không cho vào, thì làm sao ảnh hưởng đến đứa bé được chứ?"
"Buông ra!!!" Lam Thiên Vũ lập tức quay mặt qua một bên, không dám nhìn thẳng mặt anh.
"Phối hợp chút đi, nhanh một chút là được rồi, nếu không muốn bị cưỡng ép."
"Ngươi là đồ biến thái ——" Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại lắc đầu, cô gần khóc.
" A a ——" Lam Thiên Vũ hai chân đạp loạn xạ, cả tấm chăn rơi xuống đất.
"Thôi đi!"
Lam Thiên Vũ quay đầu tránh đòn tấn công của anh ta, nhưng anh ta rất khỏe, cô không thê nhúc nhích được. Trong tình thế cấp bách, cô vội vàng hét lên: "Nếu anh mà cho vào, tôi sẽ cắn đứt nó."
Dạ Diễm dừng lại, cau mày chằm chằm nhìn cô đày dục vọng: "Tí nữa thì tôi quên mất điều này, cám ơn cô vì đã nhắc nhở."
Rồi anh thực sự rút lui.
Lam Thiên Vũ âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nghĩ đến việc mình có thể tránh được việc này, nhưng không ngờ Dạ Diễm lại nằm xuống bên cạnh cô…
" Anh thật kinh tởm." Lam Thiên Vũ căm thù chửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-dinh-dau-tien-khuat-phuc-chong-ac-ma/734136/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.