Tiêu Kỳ có một số nhược điểm đó là: Anh không dám nhìn vào thẳng vào mắt Thiên Vũ. Bây giờ chỉ có Dạ Diễm mới là rơm cứu mạng cuối cùng của anh mà thôi. Nếu Tiêu Kỳ mất đi tia hy vọng này, anh ta sẽ thực sự mất mặt lắm. Nghĩ đến đây, anh liền ra lệnh: "Xin lỗi anh ta ngay lập tức!"
"Anh yêu cầu em xin lỗi anh ấy ư?" Thiên Vũ tức giận hỏi lại. Đột nhiên Tiêu Kỳ nắm lấy tay cô rồi nhìn cô gần như van nài. Anh thì thầm: "Thiên Vũ, anh xin em.... " Lập tức, anh ta lớn tiếng ra lệnh:
"Hãy đi giải thích với anh ấy đi! "
Lam Thiên Vũ chỉ cảm thấy một cơn giận dữ hoành hành đập vào ngực cô, nắm tay cô siết chặt. Nếu anh vẫn giữ nguyên thái độ bình thường, chắc chắn cô sẽ nổi trận lôi đình, nhưng nhìn thấy bộ dạng thấp hèn của anh, cô thực sự không đành lòng.
Dạ Diễm nhếch môi cười nhạo báng. Khi anh quay lại, nụ cười ấy đã biến mất. Thay vào đó, là một sự hào phóng hiếm có: "Tiêu Tổng, anh làm như vậy là không đúng rồi, Lam tiểu thư chỉ vì cũng lo lắng cho anh mà anh lại có thể đối xử với cô ấy như vậy sao?"
Lam Thiên Vũ thực sự muốn quát Dạ Diễm một câu, nhưng vì nghĩ đến Tiêu Kỳ, nghĩ đến sự nghiệp của anh, cô đành ngậm đắng nuốt cay thốt ra lời xin lỗi với Dạ Diễm: "Tôi thực lòng xin lỗi!"
"Quá khách sáo rồi!" Dạ Diễm mở tròn mắt và mỉm cười: "Cô hãy ngồi xuống đi!"
Ba người họ lại ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-dinh-dau-tien-khuat-phuc-chong-ac-ma/734066/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.