Lam Thiên Vũ rất sốc khi nghe kể về mọi chuyện đêm hôm qua. Đêm qua, đồ lót của cô bị rách và có nhiều vết hằn trên người. Bác sĩ đã thông báo với cảnh sát rằng cô đã bị cưỡng hiếp...
"Cái gì? Cậu hiến trinh tiết của mình ư?" Đôi mắt của Kiều Tinh mở to vẻ ngạc nhiên, "Lam Thiên Vũ, cậu..."
"May mắn thay...tôi không phải là người cuối cùng." Lôi Liệt chua chát nói: "Người ta nói rằng nó chỉ bị xiềng xích, chưa mạnh mẽ, nếu nó mạnh, cô..."
Lam Thiên Vũ trừng mắt nhìn anh, Lôi Liệt vẻ hơi tức giận, anh bĩu môi và không nói gì thêm.
"Thiên Vũ, là ai đã cưỡng hiếp cậu? Đạo tặc à?" Kiều Tinh tò mò hỏi.
Lam Thiên Vũ nhắm mắt làm ngơ, cô không muốn nói chuyện, nhưng trong thâm tâm, cô đang nguyền rủa mười tám thế hệ tổ tiên của Dạ Diễm...
Lôi Liệt tính tình nóng nảy, thẳng thắn, và điều tương tự đã được thực hiện. Anh lo lắng đứng ngồi không yên, vừa ngồi một phút đồng hồ đã vội vã đi.
Kiều Tinh đứng trên giường, lặng lẽ dõi theo từng bước anh đi không rời. Bóng dáng anh đã khuất dần nhưng cô không thể không nhìn theo. Lam Thiên Vũ đập cô ta bằng một bàn chân cứng ngắc.
Kiều Tinh liền quay đầu lại cười tít mắt. "Lôi Liệt thực sự rất đẹp trai, không những thế anh còn rất tốt bụng nữa, giá như tớ có thể là bạn gái của anh ta nhỉ!"
"Cậu hãy thôi mơ mộng đi, tớ đang muốn đi vệ sinh đây này."
Ở trong phòng tắm, Kiều Tinh mở cuộn giấy mà Lôi Liệt để lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-dinh-dau-tien-khuat-phuc-chong-ac-ma/734035/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.