Phòng 606 mở cửa, ánh sáng hắt ra hành lang soi bóng một cô gái. Vừa về đã nghe tiếng Hiểu Tâm:
- Tớ định đem dù đi kiếm cậu đây, không ngờ cậu về rồi.
Ngân Trúc ở trong bếp nói vọng ra:
- Điện thoại cậu gọi không được, tiểu Tâm lo phát sốt đấy!
Tuyết Du cùng Hiểu Tâm vào trong. Cô nhìn Hiểu Tâm thở ra một hơi rồi nói:
- Trời mưa đấy, tuổi đời tớ còn dài lắm.
Hai tỷ kia phá lên cười. Tuyết Du thay quần áo ướt ra rồi cùng họ ăn cơm.
Ngân Trúc và Hiểu Tâm lúc nào cũng vậy, có dịp cùng ngồi ăn cơm là bàn chuyện trên trời dưới đất, bàn chuyện nam thần mỹ nữ... Mỗi lần như thế Tuyết Du chỉ im lặng, nói thêm vào một câu bị móc trả trăm câu thì tuyệt đường sống. Chợt Hiểu Tâm quay sang nói với cô:
- Du à lúc nãy đi cậu đâu có đem dù theo sao giờ về có dù vậy?
Nói rồi cô chỉ vào cây dù đang rỏ nước ngoài ban công.
- Đi mua -Tuyết Du nhạt giọng trả lời. Ngân Trúc cau mày nói:
- Tem nhãn của nó cũ rồi mà! A cậu bị lừa đảo rồi!
Tuyết Du hiểu ý của Ngân Trúc không phải là như vậy. Cô nàng tinh tường này có vẻ đoán ra điều gì đó. Tuyết Du im lặng, khôg muốn trả lời.
Thấy Tuyết Du im lặng hai tỷ kia lấn tới.
Ngân Trúc: Có phải ai cho cậu mượn? Mà làm gì ai ngốc đến nỗi cho người ta mượn dù để mình dầm mưa về.
Tuyết Du mường tượng cái từ “ngốc” gắn với khuôn mặt tuấn lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-de-dua-anh-den/70214/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.