Một lát sau, tiểu hoàng tử được quấn tã kỹ càng liềnđược ôm từ trong phòng ra, gương mặt trẻ con sơ sinh hơi ửng đỏ, nhưng cả ngườiquả thật cũng coi như trắng trẻo mạp mạp, bọc trong chăn màu vàng sáng, có vẻvô cùng đáng yêu. 
Ta và hoàng hậu liền ngồi một bên, nhìn thấy ngự y cầmkim vàng, chuông lắc ra, thí nghiệm cho hoàng tử. Tiểu hoàng tử bị để vào bêntrong giỏ trúc. Có vài người vây quanh, ta và hoàng hậu cũng không nhìn thấytình huống cụ thể, chỉ cảm thấy bọn họ càng thử càng lâu. Ta thấy bọn họ chậmchạp chưa ra bẩm báo, đang muốn kêu nha hoàn bên cạnh tiến vào hỏi thăm, lạithấy một ngự y trong đó nơm nớp lo sợ đi tới quỳ xuống: “Hoàng hậu nươngnương, thần dùng chuông lắc đo thính lực của tiểu hoàng tử, lại không thấyhoàng tử có bất kỳ phản ứng gì, thần lại dùng kim châm vào bàn tay, cũng khôngthấy né tránh khẽ nhúc nhích, lại lấy ngọn đèn chiếu trên hai mắt, cũng khôngthấy mí mắt chớp động, thần sợ rằng, sợ rằng…” 
Trái tim ta lập tức treo lơ lửng, vội vànghỏi: “Rốt cuộc vì sao, ngươi mau nói đi!” 
Hoàng hậu vỗ vỗ tay ta, ra hiệu ta đợi một chút, đừngsốt ruột, nói: “Ngươi nói cái gì vậy, hoàng tử không có phản ứng với bấtcứ thứ gì ư? Bản cung thấy lúc hoàng tử được ôm ra hơi thở ổn định, tay châncòn đang động đậy, lời ngươi nói, phải chăng là…” 
Nàng không nỡ nói tiếp, chỉ nói, “Hay là các ngươinhìn lầm rồi!” 
Ngự y kia liền sợ hãi quỳ lạy, “Lão thần khôngdám. Không chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cung/2170332/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.