Ngôn Thượng tuân thủ hứa hẹn, sau khi khoa khảo kết thúc chàng lập tức mời Vi Thụ tới nhà làm khách.
Mộ Vãn Diêu được cậu nhờ vả quan tâm thiếu niên này nên cũng hơi ngượng ngùng. Nàng thấy Vi Thụ tới cửa là lập tức lộ ra nụ cười nhã nhặn.
Vi Thụ cúi đầu thỉnh an nàng.
Còn Ngôn Thượng ở một bên lại mang biểu tình cổ quái.
Tới tối dùng yến, vợ chồng hai người khuyên Vi Thụ ăn nhiều một chút, vô cùng quan tâm. Vi Thụ quẫn bách, chỉ lo cúi đầu không nói lời nào.
Sườn mặt như ngọc của hắn đã mang theo dấu vết lấp lánh rực rỡ của ngày sau.
Tuy Mộ Vãn Diêu đã gả cho người ta nhưng thấy thiếu niên tuấn mỹ nàng vẫn không nhịn được nhìn nhiều một chút. Mà hành vi của nàng đều bị Ngôn Thượng nhìn thấy hết.
Sau khi sắp xếp để Vi Thụ ngủ lại trong phủ, Mộ Vãn Diêu còn tự mình đi xem thị nữ thu dọn có thỏa đáng hay không. Sau khi vừa lòng nàng mới về phòng mình, lúc này Ngôn Thượng đang đứng ở hành lang chờ cùng nàng đi vào.
Ngôn Thượng có điều ám chỉ nói: “Cự Nguyên ở Trường An còn không có phủ đệ. Vì hấp tấp tới nơi này dự thi nên cũng không có ai chăm sóc hắn. Cự Nguyên lại không thích nói chuyện nên quả là hơi vất vả.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Cho nên ta cữu cữu mới bảo ta quan tâm hắn một chút!”
Nàng hơi tiếc nuối nói: “Cự Nguyên quả là không thích nói chuyện, không muốn phiền toái người khác. Hắn còn không tới cửa thì ta cũng quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731199/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.