Ngôn Thượng tuân thủ hứa hẹn, sau khi khoa khảo kết thúc chàng lập tức mời Vi Thụ tới nhà làm khách. Mộ Vãn Diêu được cậu nhờ vả quan tâm thiếu niên này nên cũng hơi ngượng ngùng. Nàng thấy Vi Thụ tới cửa là lập tức lộ ra nụ cười nhã nhặn. Vi Thụ cúi đầu thỉnh an nàng. Còn Ngôn Thượng ở một bên lại mang biểu tình cổ quái. Tới tối dùng yến, vợ chồng hai người khuyên Vi Thụ ăn nhiều một chút, vô cùng quan tâm. Vi Thụ quẫn bách, chỉ lo cúi đầu không nói lời nào. Sườn mặt như ngọc của hắn đã mang theo dấu vết lấp lánh rực rỡ của ngày sau. Tuy Mộ Vãn Diêu đã gả cho người ta nhưng thấy thiếu niên tuấn mỹ nàng vẫn không nhịn được nhìn nhiều một chút. Mà hành vi của nàng đều bị Ngôn Thượng nhìn thấy hết. Sau khi sắp xếp để Vi Thụ ngủ lại trong phủ, Mộ Vãn Diêu còn tự mình đi xem thị nữ thu dọn có thỏa đáng hay không. Sau khi vừa lòng nàng mới về phòng mình, lúc này Ngôn Thượng đang đứng ở hành lang chờ cùng nàng đi vào. Ngôn Thượng có điều ám chỉ nói: “Cự Nguyên ở Trường An còn không có phủ đệ. Vì hấp tấp tới nơi này dự thi nên cũng không có ai chăm sóc hắn. Cự Nguyên lại không thích nói chuyện nên quả là hơi vất vả.” Mộ Vãn Diêu nói: “Cho nên ta cữu cữu mới bảo ta quan tâm hắn một chút!” Nàng hơi tiếc nuối nói: “Cự Nguyên quả là không thích nói chuyện, không muốn phiền toái người khác. Hắn còn không tới cửa thì ta cũng quên mất việc này.” Ngôn Thượng nghiêng mặt nhìn nàng nói: “Điện hạ đừng lo lắng, nếu chúng ta đã là phu thê thì chuyện của nàng cũng là của ta. Ta sẽ giúp nàng quan tâm Cự Nguyên.” Mộ Vãn Diêu cong mắt, hé môi bám lấy tay chàng nói: “Ngôn Nhị ca ca là người tốt, ta cũng không lo lắng cái này.” Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Nhưng ta cũng không phải thánh nhân.” Mộ Vãn Diêu chớp mắt, mê mang nhìn chồng mình, không biết chàng đang nói cái gì. Ngôn Thượng đột nhiên hỏi: “Ta hỏi nàng, nếu không phải Vi Thất Lang lớn lên đẹp thì nàng có quan tâm và để hắn tới phủ chúng ta ở không?” Mộ Vãn Diêu sửng sốt, sau đó ánh mắt có chút mơ hồ. Ngôn Thượng nắm lấy tay nàng, giọng điệu nghiêm túc gọi: “Diêu Diêu!” Mộ Vãn Diêu nhỏ giọng nói lắp: “Ta, ta cũng không có ý gì…… chẳng qua ta thấy người hoặc đồ nào đẹp thì sẽ nhìn nhiều một chút, thế cũng không sai phải không?” Ngôn Thượng cúi xuống nhìn nàng hỏi: “Vậy nàng có muốn có được người hoặc vật đó không?” Mộ Vãn Diêu nhìn chàng bằng đôi mắt trắng đen rõ ràng rồi nói: “Thứ đẹp ai chả muốn có, ta cũng thế. Ta không hiểu ý của chàng.” Ngôn Thượng mím môi, trong lòng nổi lên chút bực bội nhưng giọng chàng lại vẫn nhu hòa, còn duỗi tay ra vén một lọn tóc lòa xòa bên gò má cho nàng. Chàng nói: “Ta sẽ nói rõ một chút, điện hạ có muốn có được Vi Cự Nguyên không?” Mộ Vãn Diêu hỏi: “Có được là sao?” Ngôn Thượng: “Nàng có muốn hắn trở thành nô lệ dưới váy của mình hay không?” Mộ Vãn Diêu lập tức trợn tròn mắt, giật mình. Nàng làm gì có nghĩ xa như thế, nàng cũng không hề có ý kia. Chẳng qua nàng thấy Vi Thụ đẹp nên nhìn nhiều một chút thôi mà! Nàng chối ngay: “Không có!” Ngôn Thượng rũ mắt hỏi: “Vậy nàng có ý để hắn thay thế ta không?” Mộ Vãn Diêu lập tức nắm chặt lấy cánh tay chàng. Đầu tiên nàng bị đủ loại chất vấn này làm cho mê mang nhưng vẫn trả lời được. Chỉ có câu hỏi này là khiến nàng như con mèo nhỏ bị giẫm vào đuôi, nhất thời dựng hết cả lông lên. Mộ Vãn Diêu: “Ai cũng đừng mong có thể cướp Ngôn Nhị ca ca đi!” Ngôn Thượng ngẩn ra. Mộ Vãn Diêu lớn tiếng hô: “Ngôn Nhị ca ca là của ta! Là của ta! Ai muốn cùng ta đoạt chàng thì ta sẽ giết kẻ đó!” Ngôn Thượng ngơ ngác nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng đen nhánh, sạch sẽ lại trong sáng nhưng biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc, không phải đang nói giỡn. Ngôn Thượng vẫn luôn biết Mộ Vãn Diêu có tình cảm cực lớn với mình, có lẽ vì chàng là mối tình đầu, cũng có lẽ vì chàng có phẩm chất nào đó đặc biệt khiến nàng rung động…… Dù sao chàng vẫn luôn biết Mộ Vãn Diêu rất thích mình. Nhưng đến lúc này, nhìn thiếu nữ có đôi mắt phản chiếu ánh đèn, dù bộ dạng ngây thơ nhưng miệng lại dám nói một từ “giết” thì chàng mới chân chính ý thức được mình có bao nhiêu hấp dẫn đối với Mộ Vãn Diêu. Không gì sánh kịp. Không thể thay thế. Cũng không buông tay. Lời này nói ra chính chàng đều cảm thấy buồn cười và hổ thẹn. Chàng có tài đức gì mà được đánh giá cao như thế. Nhưng đây là cảm thụ của Mộ Vãn Diêu đối với chàng. Lòng chàng nổi lên chấn động vui mừng, đột nhiên chàng cảm thấy thực ngượng ngùng, lại thẹn thùng. Chàng chỉ muốn hỏi một câu về chuyện của Vi Thụ, cũng không nghĩ đột nhiên lại nhận được lời tỏ tình này. Đối với Ngôn Thượng mà nói thì Mộ Vãn Diêu vừa mới thâm tình mà tỏ rõ lòng mình với chàng. Vì thế chàng ngây người thấp giọng nói: “Cái gì mà giết hay không chứ? Tay cầm lưỡi dao sắc bén, nắm giữ tính mệnh người khác thì càng nên cẩn thận mới phải. Chẳng lẽ nàng muốn vì một ít việc nhỏ mà không cho người ta đường sống ư?” Mộ Vãn Diêu vẫn ngây thơ nói: “Chàng nói ta cầm lưỡi đao sắc bén nắm giữ tính mệnh của người khác thì hẳn phải thu đao cho cẩn thận. Vậy Ngôn Nhị ca ca tới làm vỏ đao của ta đi.” Ngôn Thượng ho khan một tiếng. Lời của nàng ngây thơ, không hề có ý gì khác nhưng ở trong lòng người nào đó lại như bị một sợi lông mao nhẹ cọ qua. Nàng mê hoặc lòng người lại không tự biết, quả là đáng giận. Ngôn Thượng rũ mắt nhìn tiểu công chúa, thật muốn ôm nàng vào lòng mà xoa xoa. Nhưng lý trí cảnh cáo chàng, vì sợ lộ mặt xấu nên cuối cùng chàng chỉ liếc Mộ Vãn Diêu một cái sau đó tự mình đi về phòng trước. Mộ Vãn Diêu mờ mịt bị chồng mình ném lại giữa đường. Nàng không biết sao mình lại đột nhiên bị bỏ lại…… Vừa rồi không phải hai người đang nói rất tốt sao? Oa, đây có phải là …… ghen không? Mộ Vãn Diêu đuổi theo gọi: “Ngôn Nhị ca ca chờ ta với. Có phải vừa rồi chàng ghen không? Chàng mau nghe ta giải thích. Ca ca……” Ngôn Thượng bị nàng đuổi theo, bị nàng kéo lấy tay áo thì nghiêng mặt đi không nhìn nàng. Cái này khiến Mộ Vãn Diêu sốt ruột cực kỳ, nàng dứt khoát chui qua khuỷu tay chàng. Đèn lồng bị gió thổi động đậy, quang ảnh lắc lư trên mặt đất. Ngôn Thượng lắp bắp kinh hãi, tay vừa nâng lên đã thấy trong ngực mình có thêm một mỹ nhân nũng nịu đang ngửa đầu cười. Mộ Vãn Diêu mềm mại nói: “Ngôn Nhị ca ca, chàng nghe ta giải thích……” Ngôn Thượng bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Không cần giải thích. Ta biết sao lại thế này.” Mộ Vãn Diêu lập tức mờ mịt: “Vậy chàng còn chạy cái gì? Ta còn cho rằng chàng tức giận.” Ngôn Thượng dựa vào cột hành lang, không biết là do ánh đèn lồng hay do chàng đỏ mặt nhưng Mộ Vãn Diêu vừa dán tới đã cảm giác chàng lại nghiêng mặt không nhìn mình, cả người cứng đờ như cục đá. Chàng nhẹ giọng nói: “Ta không tức giận thì không thể đi sao? Nàng mau đứng thẳng, đừng như vậy.” Tay chàng quy củ đáp lên vai nàng, muốn nhẹ nhàng đẩy người trong lòng ra. Mộ Vãn Diêu làm gì chịu, sao lúc nào người này cũng đẩy nàng ra vậy? Nàng tự cho là thông minh nói: “Ca ca nhất định vẫn tức. Chàng còn không thèm nhìn ta, tuy ta không biết vì sao chàng tức giận nhưng ta sẽ dỗ chàng vui mà.” Nàng một hai phải đứng trước mặt người này, lại làm ngáo ộp, lại le lưỡi. Nàng bẹo má mình, làm đủ loại trò hề. Đôi mắt nàng như con mèo, tròn tròn, khóe mắt lại cong cong. Ngọn đèn lồng lấp lóa cả hồ nước. Ngôn Thượng nhìn nàng làm đủ loại bộ dạng đáng yêu, nhìn nàng vui vẻ trêu chọc mình thì trong lòng đã sớm rung động một vòng lớn. Nàng đúng là con mèo nhỏ trộm nghịch nước, không ngừng vươn vươn móng vuốt nhử nhử chàng…… Nàng còn cảm thấy chàng hoàn toàn không rung động sao?! Mặt Mộ Vãn Diêu sắp cứng đờ rồi nhưng vẫn chỉ thấy người trước mặt yên lặng nhìn mình thì tức khắc cảm thấy nhụt chí. Nàng còn đang oán giận thì đột nhiên Ngôn Thượng lại cúi người ôm nàng vào lòng. Chàng nghiêng đầu, tóc dài cùng nàng dán một chỗ, cả người chàng nóng bỏng, thân thể run rẩy. Chàng khó có thể kìm lòng kiềm chế, cuối cùng vẫn không nén nổi khát vọng sâu dưới đáy lòng, cứ thế hôn nhẹ lên tai nàng. Mộ Vãn Diêu nhất thời dựng lông mà nhảy lên, tay muốn che lỗ tai của mình. Nàng trợn tròn mắt, lại bị chàng ôm vào lòng. Đây đúng là Ngôn Thượng ư? Người này ôm nàng từ phía sau, chủ động ôm…… còn hôn nàng nữa! Mộ Vãn Diêu: “Sao chàng lại ôm ta ở chỗ này, trước mặt mọi người!” Ngôn Thượng cực kỳ thẹn thùng mà thấp giọng nói: “Làm gì có trước mặt mọi người. Đây là nhà của chúng ta, hơn nữa bây giờ tối rồi.” Mộ Vãn Diêu ngửa mặt, dùng giọng điệu có chút tự đắc mà lên án chàng: “Chàng còn trộm hôn ta.” Ngôn Thượng không cãi lại được. Chàng nhìn đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở của chàng, gian nan bức mình rời tầm mắt, không được nghĩ nhiều. Còn Mộ Vãn Diêu lúc này đã cực kỳ vui vẻ lôi kéo chàng cùng về phòng. Ngôn Thượng bị nàng kéo tay thì chỉ cảm thấy chỗ đó cực kỳ nóng bỏng. Chàng thầm cười khổ, biết đêm nay mình lại không ngủ yên rồi. — Ngôn Thượng bắt đầu hơi sợ Mộ Vãn Diêu. Chàng khó có thể nói rõ ý nghĩ của bản thân. Chàng đã sớm biết nàng thích mình, nhưng một đêm kia Mộ Vãn Diêu khiến chàng ý thức được rằng cái thích mà chàng tưởng so với thực tế thì khác xa nhau. Lúc nàng kéo tay chàng, lại không ngừng làm ngáo ộp trêu chọc thì lòng Ngôn Thượng cứ vậy loạn lên. Chàng sợ hãi cảm giác này của bản thân. Đêm ngủ chàng bắt đầu trằn trọc, vợ thì ngủ bên cạnh khiến dày vò mà chàng phải chịu càng sâu hơn trước kia. Có đôi khi nàng ngủ rồi, chàng nằm bên cạnh ngắm sẽ cảm thấy nàng thật đẹp. Lúc này Ngôn Thượng không phải kẻ giỏi giao tiếp nữa, chàng không biết nên ở chung với Mộ Vãn Diêu như thế nào. Chàng xấu hổ quẫn bách, cố tình không để người khác phát hiện ra cảm xúc của mình. Vì thế chàng đành phải nỗ lực trốn tránh nàng để duy trì phong độ của bản thân. Cũng may sau khi khoa khảo kết thúc chàng cũng bận rộn hơn, không có quá nhiều thời gian để rối rắm chuyện tình cảm.
— Cuối mùa thu năm ấy là đại thọ của hoàng đế, sứ thần các nước theo đó ùn ùn kéo về Trường An. Ngôn Thượng được Thái Tử tạm thời phái tới Hồng Lư Tự hỗ trợ. Cả ngày chàng sứt đầu mẻ trán đối phó với công việc. Sứ thần tới cũng khiến thành Trường An náo nhiệt hơn nhiều. Đây cũng là lần đầu tiên Mộ Vãn Diêu nhìn thấy quang cảnh náo nhiệt thế này nên nàng rất thích. Để khoe ra phong độ của nước lớn, Hoàng Hậu để nàng dẫn theo đám nữ tử dị quốc cùng chơi đùa, và đương nhiên là nàng đồng ý. Đại Ngụy tôn trọng thơ từ ca phú. Đan Dương công chúa lại là tài nữ nổi danh vì thế đám sứ thần nhanh chóng biết đến tên nàng. Viết thơ làm phú đều là chuyện Mộ Vãn Diêu am hiểu, nàng chỉ cần hạ bút là thành văn, so với thơ Ngôn Thượng phải trầm tư suy nghĩ mấy ngày mới làm ra thì còn hay hơn. Nàng cũng rất vui vì thứ mình am hiểu có thể giúp nâng cao vị thế quốc gia…… Một ngày này nàng ngồi trong cung của Hoàng Hậu, hứng thú bừng bừng nói đến những điều thú vị trong đại điển lần này. Nàng chu miệng nói: “Đại điển lần này nhị ca làm quả là tốt, chỉ có mỗi một thứ không tốt đó là Ngôn Nhị ca vội ơi là vội, con chẳng gặp được chàng mấy lần.” Hoàng Hậu nói: “Tiểu phu thê hai đứa còn nhiều thời gian gặp nhau. Trước tiên phải ứng phó xong đại điển này đã.” Hoàng Hậu quay đầu nhìn nữ nghi ngoan ngoãn rũ mắt ngồi bên cạnh thì bỗng nhiên cười to, nhướng mày nói: “Diêu Diêu, con có biết hiện giờ đám sứ thần đều đang hỏi thăm Đan Dương công chúa là người phương nào không? Nghe phụ hoàng nói rất nhiều tiểu quốc thấy được phong thái của con thì đều cầu Đại Ngụy gả công chúa cho Vương của bọn họ đó. Con ấy, may mà đã gả cho người, nếu không chẳng biết sẽ có bao nhiêu người tới cầu hôn.” Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, cúi đầu nói mình không làm gì hết. Mẹ con hai người đang nói chuyện thì có một cung nữ tiến vào, sắc mặt khó coi báo: “Bẩm điện hạ, trận mã cầu vốn tổ chức vào buổi chiều nay nhưng ai ngờ Trần Lục nương lại đột nhiên ngã gãy chân, không thể dự thi.” Sắc mặt Hoàng Hậu nhất thời trầm xuống nói: “Vậy phải tìm người thay thế mới được……” Ánh mắt bà và cung nữ lúc này đều nhìn Mộ Vãn Diêu. Nàng thấy vậy thì ngạc nhiên vội nhảy lên xua tay nói: “Con, con, con không được đâu! A mẫu cho con ngâm thơ đối câu thì được, nhưng bảo con cưỡi ngựa chơi bóng thì làm sao con làm được? Con sợ lắm!” Hoàng Hậu cười nói: “Chơi một chút thôi. Diêu Diêu cả ngày không chịu động đậy, tới sân chơi mã cầu một chút không tốt ư?” Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, vẫn xua tay nói không được. Hoàng Hậu lại nói: “Ta mơ hồ nhớ rõ Ngôn Nhị Lang đang giúp Hồng Lư Tự quản trận thi đấu này thì phải. Không phải con nói hai người đã lâu không gặp sao? Lúc này vừa vặn có thể gặp mặt rồi.” Mộ Vãn Diêu mếu máo, không nói gì. — Thi mã cầu được tổ chức ở Nhạc Du Nguyên. Theo lời của Hoàng Hậu, Ngôn Thượng đúng là phụ trách mọi chuyện ở đây. Nam nữ quý tộc vui vẻ chơi đùa, có đám người dị quốc tham gia cuộc thi nên đám quý nhân Trường An càng thích. Từng người đánh xe tới Khúc Giang, tới Nhạc Du Nguyên, đặc biệt tới xem đánh mã cầu, quả là đông vui như trẩy hội. Càng nhiều người lại càng sợ xảy ra chuyện. Vì thế Ngôn Thượng đương nhiên không thể rời một bước mà chỉ có thể ở lại theo dõi toàn bộ hành trình. Ngôn Thượng cúi đầu dặn dò cấp dưới làm việc, đúng lúc thấy xung quanh mọi người hít một hơi, còn nghe thấy sứ thần tiểu quốc dùng tiếng Đại Ngụy lơ lớ lớn tiếng gọi: “Đan Dương! Đan Dương!” Ngôn Thượng ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu. Lúc này chàng đang ở bên ngoài sân thi dấu, trước mặt là biển người chặn tầm mắt. Tim chàng nhảy dựng lên, hấp tấp để quan viên kia rời đi, còn mình xông vào đám người muốn nhìn xem có phải nàng hay không. Nhưng sao có thể là nàng được? Nàng không phải tài nữ sao? Sao lại ở chỗ này được? Ngôn Thượng đi qua đám người, lơ đãng đụng phải một nam nhân dáng người cao lớn cường tráng. Chàng lập tức chắp tay tạ lỗi, lại thấy là Ô Man Vương Mông Tại Thạch. Ngôn Thượng cuối cùng cũng chen được tới hàng đầu, chàng đặt tay lên lan can, nhìn về phía mặt sân cỏ bên dưới. Trong nháy mắt này tim chàng như nhảy ra. Thật sự là Mộ Vãn Diêu! Nàng mặc một bộ kỵ trang kiểu nam đen đỏ đan xen, trong tay cầm gậy dài, ngồi trên lưng ngựa đuổi theo một quả cầu nhỏ. Em họ của Dương Tự là Triệu Linh Phi phối hợp với nàng, hai nữ tử ăn ý cực kỳ, quả cầu nhỏ cũng vì thế nhanh chóng bị đánh cho di chuyển nhưng không hề mất khống chế. Đám sứ thần dị quốc to giọng cổ vũ nữ lang của nhà mình. Đại Ngụy bên này cũng không nói chơi. Tiếng ồn ào náo động rung trời, tinh kỳ phấn khích, cực kỳ phóng túng dữ dội! Ngôn Thượng nhìn vợ mình không chớp mắt, ánh sáng ngày càng rực rỡ, tỉnh cảm trong lòng cũng nổi sóng. Đối với bộ dạng xinh đẹp, kiêu ngạo, dũng cảm tiến lên của nàng, chàng không thể giữ lòng mình như nước lặng được nữa. Mông Tại Thạch đứng bên cạnh Ngôn Thượng cũng nhìn Mộ Vãn Diêu không chớp mắt. Đại Ngụy thế nhưng lại có nữ lang xinh đẹp khiến hắn động tâm như vậy…… Mông Tại Thạch vừa tới không bao lâu, hắn chỉ nghe nói tới tên của Đan Dương công chúa chứ không hề biết nàng là ai. — Mộ Vãn Diêu đổ mồ hôi đầy đầu, nàng ngồi trên lưng ngựa thấy Ngôn Thượng. Chàng hào hoa phong nhã, vạt áo như bay lên, khí chất như tiên nhân khiến nàng vừa liếc mắt đã nhìn thấy. Nàng khẩn trương, sợ chàng không thích mình như vậy. Nhưng đã lên sân khấu thì đương nhiên nàng muốn thắng, cái khác thì để sau. Thi đấu kết thúc, vì Mộ Vãn Diêu và Triệu Linh Phi phối hợp nên Đại Ngụy thắng. Nàng vừa xuống ngựa đã gấp không nổi mà chạy về phía Ngôn Thượng. Mông Tại Thạch đứng bên cạnh Ngôn Thượng trơ mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp như ngọn lửa kia chui vào ngực chàng. Ngôn Thượng thì khom người đón được nàng, giống như đón một quả cầu lửa. Chàng vỗ về khuôn mặt chảy mồ hôi của nàng rồi hỏi: “Khát không, chúng ta đi uống nước nhé.” Mộ Vãn Diêu làm nũng: “Chàng phải đút cho ta cơ.” Ngôn Thượng ho khan một tiếng, lôi kéo Mộ Vãn Diêu để nàng chú ý bên cạnh còn người khác. Chàng đặt tay lên miệng ho khan, lại mang nàng giới thiệu với Mông Tại Thạch: “Vị này chính là Đan Dương công chúa, cũng là nội tử.” Mông Tại Thạch ngơ ngẩn. Hắn nhìn Mộ Vãn Diêu. Đúng lúc Mộ Vãn Diêu cũng nhìn lại. Đây là…… cách nói của Đại Ngụy chỉ phụ nhân đã có phu quân phải không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]