Tháng 8, trận mưa to trút xuống Trường An tạnh hẳn.
Trước cung đình, đuôi rồng ướt nước vểnh lên, uốn lượn trải dài. Lưu Văn Cát mặc trang phục của đại nội tổng quản, sau lưng hắn là Triệu Công và một đám thái giám.
Vừa rồi trên triều hội, đám đại thần và thái giám mới vừa kết thúc một hồi luận chiến, hai bên tan rã trong không vui. Cừu hận giữa bọn họ vì chuyện Lưu tướng công đi Hà Tây mà càng sâu sắc, cũng không còn che giấu nữa. Hoàng đế không thể điều đình được, chỉ có thể vô lực ở bên cạnh nhìn.
Triệu Công thấy Lưu Văn Cát đi nhanh thì khép nép nhưng vui mừng nói: “Công công có thể yên tâm. Bệ hạ đã phái Ngôn Tố Thần đến Kiếm Nam, tên kia chỉ là một gã văn thần thì biết đánh nhau là gì đâu. Hắn trình tấu chương lên toàn là chủ ý vớ vẩn, ta muốn chờ xem hắn sẽ làm gì… Lý luận suông của hắn quả là nực cười, không biết thân biết phận. Để mộ kẻ như thế làm soái thì cuối cùng cũng phải nghị hòa thôi. Lúc ấy vẫn sẽ cần công công ra mặt.”
Lưu Văn Cát im lặng không biết phải nói gì.
Ba bốn tháng này Ngôn Thượng đều quan tâm đến chiến sự, lúc đầu chỉ đề nghị triều đình đánh, sau đó dứt khoát bắt đầu chỉ huy phải đánh nhau thế nào. Hoàng đế phiền nhất chuyện Ngôn Thượng dạy mình phải làm gì thế nên ngày ngày nhìn thấy sổ con đưa tới thì cực kỳ không kiên nhẫn.
Nhưng nay vì chuyện của Lưu tướng công mà toàn thể nhân sĩ cùng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731187/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.