🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong bóng đêm u ám, hơi thở của Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng hòa vào nhau. Nàng vuốt ve miếng ngọc bội, trong lòng nhất thời giật mình lại chua xót.

Lần đầu cùng nàng chung giường Ngôn Thượng đã muốn đưa nàng miếng ngọc này. Chàng nói đây là ngọc bội gia truyền của nhà mình nhưng khi ấy nàng vẫn e sợ hôn nhân, luôn sợ chàng sẽ xác định chuyện cưới xin nên mới không dám nhận.

Đó là lần duy nhất chàng cho nàng xem miếng ngọc bội này, sau đó nhiều lần nàng hối hận nhưng Ngôn Thượng không bao giờ lấy miếng ngọc này ra nữa. Sau khi thành hôn nàng cũng từng rối rắm nghĩ vì sao chàng không cho mình miếng ngọc này? Không phải đây là ngọc đính ước ư? Không phải đồ gia truyền sao? Vì sao không đưa cho nàng?

Nhưng sau đó nàng lại nghĩ có lẽ bởi vì hai người không thể có con nên ngọc bội này để lại cho bọn họ thực lãng phí. Nếu ngọc bội không thể truyền xuống cho con cháu họ thì nói không chừng chàng đã trả nó lại cho người nhà rồi. Hẳn chàng sẽ muốn cha Ngôn đưa nó cho anh cả hoặc em ba nhà mình.

Không ngờ ngọc bội vẫn còn.

Mộ Vãn Diêu cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao chàng không trả ngọc bội này cho phụ thân?”

Trong lúc chiến loạn khẩn trương thế này có lẽ hai người không nên thảo luận chuyện nữ nhi tình trường nhưng nếu đã không nhúc nhích được thì cũng chẳng thể quan tâm những việc khác. Nàng chỉ đơn giản muốn hỏi cho rõ.

Ngôn Thượng mỉm cười nói nhỏ: “Nếu trả về thì

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731170/chuong-145.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Thượng Công Chúa
Chương 145
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.