Phương Đồng vịn chuôi đao, nhìn nữ lang đang chơi xích đu, lại nghe đối phương nói thế thì một hồi sau mới hỏi: “…… Vì sao ngài một hai phải cầm tù hắn? Nếu Nhị Lang mà không thích ngài thì cầm tù có tác dụng gì?”
Hắn đang nói chuyện vì Ngôn Thượng.
Mộ Vãn Diêu thì quay mặt lại nhìn hắn, biểu tình có chút lãnh đạm khiến Phương Đồng không được tự nhiên mà dời mắt. Một lát sau nàng mới cười, cảm thán hỏi: “Thân là thị vệ trưởng của ta mà ngươi quan tâm đến Ngôn Thượng quá nhỉ? Sợ hắn bị thương, sợ hắn không thoải mái hả? Ngươi không thèm để ý đến ta sao?”
Phương Đồng sợ điện hạ hiểu lầm nên lập tức đáp: “Thuộc hạ đương nhiên coi ngài là nhất, nhưng so Ngôn Nhị Lang và ngài thì dù sao hắn cũng yếu thế hơn……”
Mộ Vãn Diêu lạnh băng quát: “Sao? Ngươi thấy hắn như một thứ phụ thuộc thì cảm thấy ta sẽ không để ý và bắt nạt hắn hả? Ai nói với ngươi là ta không quan tâm hắn? Ai nói?!”
Nàng đột nhiên đứng lên, đi về phía trước hai bước, cái xích đu rung rung lắc lắc phía sau, co rúm lại. Khí thế của nàng khiến Phương Đồng sợ lùi bước, càng đừng nói tới các hộ vệ khác.
Vợ chồng nhà chủ cho bọn họ thuê cái sân này cũng đang thò đầu thò cổ ở cửa để thăm dò xem vị quý nhân đang ở nhà mình có thân phận gì. Thấy Mộ Vãn Diêu có khí thế như vậy thế là hai người sợ quá quay đầu đi thẳng, không dám ho he gì nữa.
Mộ Vãn Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731155/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.