Thái Tử cần triệu Ngôn Thượng về.
Mộ Vãn Diêu cũng đồng ý với kiến nghị này. Trong con mắt của nàng Ngôn Thượng đã đắc tội quá nhiều người ở Thục Trung, vì thế chàng sẽ không được an toàn, cần yêu cầu chàng trở về. Nhưng căn cứ vào kiến nghị Thái Tử nói ra, với độ mẫn cảm chính trị nàng vẫn tạm dừng lại, không lập tức đồng ý.
Mộ Vãn Diêu nhíu mày nói: “Chờ thêm hai ngày đã.”
Nàng không tin Thái Tử sẽ để ý đến an nguy của Ngôn Thượng. Chàng không phải Dương Tự, Thái Tử chẳng có lý gì phải quan tâm đến chàng như thế. Hẳn là hắn có mục đích khác.
Thái Tử lại thấm thía nói: “Diêu Diêu……”
Mộ Vãn Diêu kiên định nói: “Lại chờ thêm hai ngày đi.”
Nàng nhìn về phía Thái Tử, lo lắng nói: “Trong hai ngày này nếu Thục Trung còn không có tin tức tốt truyền đến thì muội sẽ để hắn trở về. Nói không chừng hắn vẫn có thể ứng phó được với tình huống hiện tại thì sao? Ta giả bệnh lừa hắn…… Luôn cảm thấy không tốt lắm.”
Thái Tử muốn khuyên thêm nhưng mắt thấy Mộ Vãn Diêu kiên quyết thì hắn cũng đè sốt ruột trong lòng lại. Mộ Vãn Diêu xưa khác nay, hôm nay nàng mà không muốn nói thì Thái Tử cũng chẳng thể bức bách nàng.
Hắn uể oải dầm mưa mà đến, lại gặp mưa mà về. Lúc trở lại Đông Cung hắn dặn Hộ Bộ Thị Lang phải khuyên bảo Mộ Vãn Diêu để nàng gọi Ngôn Thượng về. Nếu Mộ Vãn Diêu cuối cùng vẫn không chịu hợp tác thì…… dù phải giả tạo Mộ Vãn Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731135/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.