Vệ sĩ của phủ công chúa và bọn thị nữ đều có thể cảm nhận được áp lực đè nén giữa công chúa và Ngôn Thượng sau khi ra khỏi chùa Từ Ân. Giữa hai người không còn cảm giác chỉ cần nhìn nhau một cái đã khiến những người xung quanh không thể chen vào được.
Lúc này Mộ Vãn Diêu đội mũ trùm đi phía trước. Ngôn Thượng đi theo phía sau nàng, nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng. Ánh mắt Ngôn Thượng có chút hư không, Mộ Vãn Diêu quay đầu lại thấy chàng nhìn mình bằng ánh mắt có chút đau thương.
Chàng cứ thế nhìn khiến tim nàng như bị kim châm vào. Mộ Vãn Diêu lặng im một lát mới nén được cảm giác chua xót kia xuống mà nói: “Lên xe, chúng ta cùng hồi phủ.”
Ngôn Thượng: “Không cần……”
Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn quát: “Bảo ngươi lên xe thì lên đi! Nói nhiều thế làm gì?!”
Công chúa đột nhiên cáu giận khiến mọi người nhảy dựng. Đám hộ vệ và thị nữ xung quanh không hiểu sao công chúa lại vô duyên vô cớ cáu giận với Ngôn Nhị Lang.
Nhưng Ngôn Thượng lại hiểu. Chàng liếc nhìn công chúa một cái, cách rèm mũ chàng không thấy được biểu tình trên mặt nàng nhưng vẫn nhìn thấy nàng đóng lại cánh cửa vào lòng mình. Nàng lại dùng băng tuyết phong ấn cánh cửa đó, bắt đầu giương gai góc đề phòng chàng.
Lòng Ngôn Thượng cực kỳ loạn, chàng có quá nhiều thứ không rõ. Chàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vẫn cảm thấy hiện tại có nói gì cũng đều là dối trá, khách sáo. Cuối cùng chàng chỉ trầm mặc cùng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731126/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.