Mộ Vãn Diêu ngây ngẩn nửa ngày vẫn nói không nên lời. Nàng trừng mắt thật lớn, giống đứa ngốc mà nhìn Ngôn Thượng.
Chàng nói ra lời này cũng ngượng ngùng thế nên lúc này bị Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm như thế, nửa khuôn mặt của chàng đã đỏ ửng. Chàng vừa xấu hổ lại vừa bực, mắt cũng rũ xuống, bàn tay cầm tay nàng cũng đổ mồ hôi. Chàng co người về phía sau, tay chống lên mép giường.
Chàng cảm thấy mình quá ngốc, sao có thể nói lời này vì thế chàng đứng dậy muốn đi. Lúc này Mộ Vãn Diêu lại phản ứng cực nhanh, lập tức túm chặt tay chàng kéo người về.
Nhưng nàng không chỉ kéo chàng về mà còn xoay người, ngón tay đẩy vai Ngôn Thượng một cái. Chàng bị đẩy thì ngã ngồi xuống, còn Mộ Vãn Diêu thì vẫn không hề biết xấu hổ mà trực tiếp ngồi lên đùi chàng, tay ôm lấy cổ chàng.
Mộ Vãn Diêu cảm giác được chân chàng lập tức căng lên thì cố nhịn cười trong lòng. Nàng vẫn bình tĩnh ôm lấy cổ chàng, cùng chàng dán mặt vào nhau, ngón tay nhọn lạnh lẽo xẹt qua mặt Ngôn Thượng. Đầu ngón tay nàng xẹt qua chỗ nào thì da thịt chỗ đó lập tức đỏ lên.
Nàng híp mắt nhìn chàng, thấy chàng nghiêng mặt đi, cả người nóng đỏ lên mới ngọt ngào gọi chàng: “Ngôn Nhị ca ca, ngươi đừng như thế. Mỗi lần ta tới gần ngươi lại thấy ngươi thật là căng thẳng. Nhưng ngươi căng thẳng như thế làm gì?”
Đầu óc Ngôn Thượng loạn hết cả lên. Chàng cúi đầu cười khổ, vốn không muốn nói nhưng đã đến nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731095/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.