Mộ Vãn Diêu bước vào phủ của Lư Lăng trưởng công chúa.
Mưa đêm kéo dài, những người khác trong tòa cung quan của trưởng công chúa đều đã nghỉ ngơi. Chỉ có Lư Lăng trưởng công chúa đã thay quần áo, nhìn Mộ Vãn Diêu đội mũ có rèm mang theo đám hộ vệ của mình đi vào chính đường.
Đám hộ vệ trong phủ đã sẵn sáng tư thế đón địch. Đám người Mộ Vãn Diêu mang đến cũng đặt tay lên chuôi đao. Hai bên giằng co, không khí khẩn trương như sắp nổ.
Lư Lăng trưởng công chúa đoan trang nhìn đứa cháu gái của mình. Vị thiếu niên công chúa từng lớn lên trong trăm ngàn sủng ái, khi đó nếu có ai dám chê cười Mộ Vãn Diêu một câu thì nàng có thể đỏ mắt khóc nhè ngay…… Khi đó trưởng công chúa chẳng bao giờ nghĩ có một ngày Mộ Vãn Diêu sẽ thẳng lưng, sải bước không chút sợ hãi tiến vào phủ của mình thế này.
Trưởng công chúa hỏi: “Diêu Diêu, ngươi mang theo họ vệ xâm nhập vào phủ của ta là muốn làm gì?”
Mộ Vãn Diêu hếch cằm, rèm mũ hơi hất lên để lộ khuôn mặt của nàng sau tấm màn. Đôi mắt đen bóng của Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm trưởng công chúa nói: “Cô cô, mèo của cháu bị lạc nên cháu tới tìm mèo. Con mèo này cháu mới có được nên cực kỳ yêu thích. Cô cô từ nhỏ yêu thương cháu, mong ngài lại thương cháu lần này để cháu đi tìm mèo của mình.”
Trưởng công chúa nhìn nàng chằm chằm, như suy tư gì đó mà cười nói: “Mèo của ngươi sao lại chạy tới địa bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731066/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.