Đầu tháng 11, Đan Dương công chúa tới Nam Hải.
Lúc xuống xe ngựa bá tánh Nam Hải bá tranh nhau vây xem. Bọn họ chưa bao giờ gặp được vị công chúa nào tới chỗ này, giờ được nhìn thấy bộ dạng cao quý, mặc vàng đeo bạc của nàng khiến bọn họ kính ngưỡng vô cùng.
Sau lễ đón đơn giản, Mộ Vãn Diêu đến nhà riêng của Nam Hải huyện lệnh Lý Chấp để bái kiến cậu mình. Lý Chấp làm sao dám để công chúa thật sự hành lễ với mình. Mộ Vãn Diêu chỉ mới uốn gối đã khiến Lý Chấp vội đi ra đỡ.
Cậu cháu hai người nhìn nhau, đều cảm thấy thời gian qua nhanh, từ lần từ biệt ở Trường An ba năm trước, bọn họ đều đã thay đổi nhiều. Mộ Vãn Diêu đã không còn là cô công chúa 14,15 tuổi mềm mại đáng yêu, ngây thơ mờ mịt, mà Lý Chấp cũng đã có cháu, hiện giờ ba thế hệ cùng ở một chỗ.
Lý Chấp là một văn nhân thiên về gầy gò, ông ta mời cháu ngoại mình ngồi xuống sau đó để thị nữ bưng trà rót nước: “Tháng 10 đện hạ tới Lĩnh Nam nên thần vẫn ngày đêm ngóng trông, nhưng đã hơn một tháng mới thấy điện hạ, quả là không dễ dàng.”
Mộ Vãn Diêu hơi hơi mỉm cười nói: “Người nhà cả, cữu cữu không cần quá khách sáo với ta. Lúc tháng 10 ta bệnh một hồi nên không thể không dừng chân ở trấn Sa Thủy để tĩnh dưỡng. Để cữu cữu phải lo lắng rồi.”
Lý Chấp quan tâm hỏi: “Thần có nghe nói chuyện này nhưng không hiểu lắm, điện hạ giải thích rõ hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731044/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.