Trời đã tối được một lúc nhưng mưa vẫn rơi đều không ngừng. Có mùi hoa tươi mát nhẹ nhàng tràn vào từ ngoài viện.
Bên trong phòng có ánh nến như hạt đậu, bọn thị nữ bưng trà lên rồi lập tức lui xuống. Ngôn Thạch Sinh ngồi đối diện Mộ Vãn Diêu, tim đập thùng thùng như sấm, mà phía bên kia chính là vị công chúa trẻ tuổi.
Thấy búi tóc của nàng cao cao như tóc mây, môi đỏ mắt đẹp, quả thực đẹp đến lộng lẫy huy hoàng làm cho cả căn phòng của Ngôn gia cũng trở nên rực rỡ theo. Vị công chúa như thế chính là khác chàng một trời một vực.
Vị công chúa như vậy sao lại có thể đường đột đến mức hôn gò má chàng chứ?
Ngôn Thạch Sinh có thể cảm giác được lúc mình và Mộ Vãn Diêu ở chung có đôi khi không khí sẽ tương đối kỳ quái. Dù chàng và công chúa ngày thường cũng chẳng ăn ý cho lắm nhưng lúc này bọn họ lại rất ăn ý. Mỗi khi không khí cổ quái thì trong lòng hai người đều sẽ hiểu rõ mà không nói, đồng thời sẽ rời ánh mắt đi chỗ khác để giải tỏa ngượng ngùng.
Lúc trước bọn họ rất tốt, nhưng sao nàng lại đột nhiên hôn chàng làm gì? Mà điều càng khiến chàng mê mang hơn chính là rõ ràng …… chàng cũng không quên được hơi thở nóng bỏng khi nàng dán tới. Mềm ấm, ngọt ngào. Đôi môi mềm mại của nàng dán trên má chàng khiến cho trời đất giống như ngừng quay trong nháy mắt.
Mộ Vãn Diêu cũng lặng yên đánh giá Ngôn Thạch Sinh. Chàng ngồi đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/1731042/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.