Mưa đập vào mái hiên.
Thị nữ Xuân Hoa đứng phía sau Mộ Vãn Diêu lặng lẽ đánh giá vị Ngôn Nhị Lang đang đứng chặn trước mặt bọn họ. Nhìn thấy Ngôn Nhị Lang tới kỳ thật Xuân Hoa cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Rốt cuộc cưỡi ngựa trong mưa theo sau công chúa cũng không phải việc vui sướng gì.
Phía sau rèm mũ, Mộ Vãn Diêu lạnh lùng cười một tiếng. Nàng mỉa mai nói: “Ngôn Nhị Lang, ngươi có biết ta ra ngoài làm gì không mà đòi giúp?”
Ngôn Thạch Sinh thở dài. Kỳ thật là hộ vệ Phương nhờ chàng ra ngoài tìm vị Mộ nương tử này. Hộ vệ Phương bận phạt mấy thị nữ to gan kia nhưng lại sợ công chúa ra ngoài có bất trắc nên đương nhiên muốn gọi một người am hiểu địa phương tới hỗ trợ. Hơn nữa ở trong mắt hộ vệ Phương thì Ngôn Thạch Sinh quả là người có bản lĩnh.
Ngôn Thạch Sinh xác thật rất có bản lĩnh, chàng khuyên công chúa: “Ta nghe hộ vệ Phương nói thứ bị mưa rơi vào hỏng mất là di vật của mẫu thân nương tử. Phấn mặt đó là do mẫu thân ngài tự mình làm nên tất nhiên là rất quan trọng. Hiện tại ngài dầm mưa ra ngoài nếu không lầm thì chính là muốn tìm nguyên liệu phục chế lại hôp phấn kia phải không?”
Mộ Vãn Diêu không nói gì. Nàng chán ghét cảm giác bị người khác nhìn thấu này. Ngôn Thạch Sinh đương nhiên hiểu vị nương tử này không phải người dễ ở chung nên chàng không dám khoe khoang mình thông minh mà chỉ hơi chỉ điểm một chút sau đó lộ ra vài phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-cong-chua/163122/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.