Giọng nói thanh thúy vừa mang phần ngây thơ, vừa có phần thẳng thắn không khách khí, vang vọng trong không gian vốn đang yên tĩnh này.
Bầu không khí bao phủ một màu trầm mặc, không chỉ ba người Cảnh Chiêu, mà ngay cả hai bên tộc tiên yêu ai cũng mang vẻ mặt quỷ dị, bất ngờ trước những lời bé gái kia nói.
Cảnh Chiêu trắng bệch, thấy Thanh Mục không phản bác, thần tình vô cùng u oán. Nàng giơ tay lên, chỉ về Hậu Trì, hơn nửa ngày mới thốt nên lời: “Thanh Mục, con bé gọi ngươi là gì? Từ khi nào, ngươi đã có… đã có thê tử?”
Cứ như là khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ cuối cùng, hốc mắt Cảnh Chiêu hơi phiếm hồng, trong ánh mắt là vẻ không thể tin nổi. Cảnh Dương sắc mặt âm trầm nhìn về phía Thanh Mục, lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Cảnh Giản đứng bên cũng thầm cảm giác một tia quen thuộc với bé gái, chậm rãi nhăn mày dò xét Hậu Trì.
Thanh Mục cả người cứng đờ, sắc mặt cổ quái nhìn Hậu Trì, thấy hai mắt đen nhánh của nàng đang nhìn mình thì thở dài, hai tay sờ lên trán nàng, vuốt nhẹ những làn tóc xõa, vẻ mặt rất cưng chiều: “Ổn rồi, không được hồ đồ.”
Cảnh Chiêu chưa bao giờ bắt gặp thần tình như vậy của Thanh Mục, đáy mắt xẹt qua ý lạnh lẽo, đầu ngón tay hơi co lại, nhìn về phía Hậu Trì, đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, khinh thường nói: “Tiên lực nông cạn như vậy, chắc hẳn là di truyền từ mẹ của ngươi đúng không nhỉ?”
Sắc mặt Thanh Mục trầm lại, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co/227700/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.