Đám đông bên ngoài trầm mặc trong yên lặng, những lời này tuy có vẻ không đếm xỉa nhưng mười phần là khiêu khích. Yêu quân đứng trong quảng trường âm thầm giật mình, đâu ra đứa nhóc lại dám quát mắng người đứng đầu một giới thế này? Coi như là có Thanh Mục thượng quân bảo vệ, nhưng mà cũng đúng thật là… không biết sống chết.
Nhiều nhân yêu định đứng lên dạy dỗ một phen nhưng lại bị linh lực cường đại của Thanh Mục và sắc mặt không giận mà uy của Hậu Trì bức lui.
Yêu Hoàng bệ hạ cũng im lặng, bọn họ thật sự không thích hợp làm chim đầu đàn.
Hậu Trì ngồi ngay ngắn trong ngực Thanh Mục thì nghe được tiếng nói này, cũng ngẩn người, quay lại về phía bên trong người thanh niên, thấy hắn sắc mặt như thường, ánh mắt không khỏi ấm áp vui vẻ, Hậu Trì hừ hừ, quát khẽ: “Không biết lớn nhỏ, ta tốt xấu gì cũng lớn hơn ngươi mấy vạn tuổi…”
Giọng nói cực kỳ nhỏ, lại có chút nũng nĩu của trẻ con, thật làm cho người ta phải ngứa ngáy tâm can. Thanh Mục chớp mắt, miệng cười mỉm, ôm lấy Hậu Trì chặt hơn.
Yêu Hoàng sát khí lộ rõ trước mặt bao người. Y gắt gao nhìn bé gái ngồi trong lòng Thanh Mục, hai tay sau lưng siết chặt, cuối cùng chậm rãi buông ra, nét kinh ngạc trong mặt cũng dần biến mất.
Y là người đứng đầu một giới, thời gian phút chốc như thế đã đủ để hồi phục trở lại bình thường rồi.
Trong ánh mắt không tin của tất cả yêu quân ở quảng trường, Yêu Hoàng vĩ đại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co/227696/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.