Người nói ra những lời này là một nữ tử thân mặc trường bào đỏ thẫm thêu hoa văn ánh vàng, tóc đỏ dài tung bay trong gió, trông rất tùy ý tiêu sái. Mắt phượng nàng híp lại, liếc nhìn gương mặt không cảm xúc của Sâm Vũ, hai tay khoanh trước ngực, quay mặt sang nhìn Thường Thấm, không giấu nổi sự trào phúng: “Vạn năm trước đã nghe danh Thường Thấm thống soái điều khiển tam quân Yêu Giới, anh dũng hơn người, là nữ tử xuất sắc hiếm thấy trong Tam Giới. Hôm nay, xem ra Đệ Tam Trọng Thiên đã vong ân bội tín cả mấy ngàn năm của cô ấy. Quả nhiên là làm người ta phải…BUỒN CƯỜI.”
Phượng Nhiễm ngừng lại một chút, mỉm cười rồi phun ra hai chữ cuối. Nàng sống hơn vạn năm nay, số người bội phục cực ít, Thường Thấm là một trong số ít đó.
Mấy vạn năm trước, Thường Thấm đã là một yêu quân có tiếng trong Yêu Giới, danh tiếng thiện chiến của nàng ai cũng biết. Trong trí nhớ còn bé của Phượng Nhiễm, lão yêu thụ nuôi dưỡng nàng toàn kể chuyện về yêu quân Thường Thấm hào hùng, phóng khoáng thống ngự tam quân. Năm đó, Tam Giới truyền nhau rằng hậu cổ giới chỉ có mỗi yêu quân Thường Thấm mới có thể so sánh với Cảnh Chiêu công chúa trên Cửu Trọng Thiên. Bởi vậy, có thể thấy được Thường Thấm được người Yêu Giới kính phục đến dường nào.
Chỉ không nghĩ rằng, Phượng Nhiễm ở ẩn trong Thanh Trì Cung vạn năm, lần đầu đến Yêu Giới gặp Thường Thấm một thân thanh danh chiến thần từng lừng lẫy, không ngờ nay lại nhụt lòng như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co/227693/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.