Chương trước
Chương sau
Thượng quân Phượng Nhiễm?
Cảnh Giản không tự chủ nhẩm lại cái tên này, nhìn cặp mắt phượng kiêu ngạo bá đạo kia dấy lên trong lòng hắn cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp qua nơi nào đó.
Hắn đè sự kinh nghi xuống đáy lòng, khó trách sát khí lớn như thế, thì ra lúc trước là nàng làm đại ca trọng thương, làm phụ hoàng tức giận, thậm chí còn khiến ông phải ban lệnh tru sát thượng quân Phượng Nhiễm? Hậu cổ giới đến nay chỉ có duy nhất một hỏa phượng hoàng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ có điều… Nghe nói nàng đã vạn năm chưa từng ra khỏi Thanh Trì Cung, sao lần này lại đến thọ yến của đến Đông Hoa thượng quân?
Cảnh Giản nhìn Tử Viên đang tức giận, lại thấy dáng vẻ Phượng Nhiễm thản nhiên, liền biết Tử Viên thượng quân xưa nay ương ngạnh đã quen, thất thủ trong tay Phượng Nhiễm, bây giờ định mượn hắn ra vẻ ta đây.
“Không mời mà tới?” Âm thanh lạnh như băng xẹt qua tai mọi người, Phượng Nhiễm vung lấy áo choàng đi qua chúng tiên, gằn từng chữ: “Ta ngược lại không biết là người phương nào lớn mật như thế, dám mạo muội danh hào Đông Hoa thượng quân đưa thiếp mời cho Thanh Trì Cung! Về phần ngươi, Tử Viên, ngươi dung túng hạ tiên ngông cuồng xông vào Thanh Trì cung… Đừng tưởng có chỗ dựa là Cảnh Dương thì ta không làm gì được ngươi.”
Tử Viên bị sát ý trong mắt Phượng Nhiễm chấn động cảm thấy khiếp sợ, hắn lùi về sau lưng Cảnh Giản, hừ một tiếng, run run tay.
Cảnh Giản thấy Tử Viên tránh sau hắn, nhíu nhíu mày, hắn xưa nay không thích người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nếu không phải Tử Viên cứu đại ca một mạng, sẽ không kết giao với người này.
Chẳng qua không nghĩ thay mặt huynh trưởng đến tặng hạ lễ cho Đông Hoa thượng quân, lại sanh ra nhiều sự cố như vậy.
Thấy Phượng Nhiễm híp mắt phẫn nộ trừng hắn, hôm nay lại liên lụy đến thanh danh huynh trưởng, Cảnh Giản đành phải giơ tay hướng Phượng Nhiễm cười nói: “Nguyên lai là Phượng Nhiễm thượng quân, quả nhiên danh bất hư truyền, lần này ta thay mặt phụ hoàng chúc thọ, có thể gặp được thượng quân, quả thật may mắn. Về phần theo lời Tử Viên thượng quân nói, ta nghĩ có hiểu lầm gì đó… “Cảnh Giản vừa nói vừa nhìn Đông Hoa thượng quân, thần tình khẽ nghi hoặc.
Nếu như một người nói ‘Không mời mà tới’ trong khi đó người kia lại nói ‘Có thiếp mời làm chứng’, vậy ắt phải để chủ tiệc nói câu công đạo rồi, ai đúng ai sai, xem tiếp sẽ biết.
Tử Viên đứng sau lưng Cảnh Giản, trong mắt hiện lên một chút phiền muộn, Nhị điện hạ này cứ thế thừa nhận, xem ra Đại điện hạ nói không sai, tính tình Nhị điện hạ xác thực quá mềm yếu rồi.
Đông Hoa thượng quân nghe thấy lời Tử Viên nói, sắc mặt trầm xuống, đáy lòng thầm sinh phẫn nộ, cho dù Phượng Nhiễm có không thiếp mời, nàng vẫn có thực lực thượng quân đỉnh phong, ngày nay thay mặt Cổ Quân thượng thần chấp chưởng Thanh Trì Cung, địa vị không bình thường, chịu đến đã là cho hắn mặt mũi rồi.
Nhưng hắn mới bế quan từ trong động đi ra mấy ngày trước, tất nhiên không biết những việc vặt này, , đành phải hướng đệ tử sau lưng phất tay: “Nhàn Trúc, con nói ta nghe có chuyện gì không?”
Học trò đứng đầu Nhàn Thiện vì việc ứng thiên kiếp, sớm đã dốc lòng tu luyện mấy năm, việc vặt trong tiên dinh đều được nhị đồ đệ Nhàn Trúc an bài.
“Nhị điện hạ, Tử Viên thượng quân, một tháng trước ta đã cầm thiếp mời cho Cổ Quân thượng thần đưa đến Thanh Trì cung.” Một tiên quân huyền y nho bào đi ra từ trong đám đông, thi lễ Cảnh Giản một cái rồi mới nói.
Đông Hoa thượng quân thở phào một cái, hoà giải nói: “Nghĩ thấy Tử Viên thượng quân đã hiểu lầm, bổn quân thấy võ kỹ của Phượng Nhiễm thượng quân cao thâm, sớm muốn cùng thảo luận một chút.”
Chúng tiên thấy Đông Hoa thượng quân giải vây thì đều buồn cười, trên đời có ai chẳng biết Phượng Nhiễm thượng quân một thân võ nghệ tốt đều là năm đó ở trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch đánh nhau mới luyện thành, nghiên cứu thảo luận không thì hữu dụng gì!
Cảnh Giản cũng khoát tay chuẩn bị trấn an Tử Viên xoá bỏ việc này, nào biết sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói đắc ý của Tử Viên: “Phượng Nhiễm thượng quân, ngươi chấp thiếp mời mà đến, vậy ta đã nói sai, ta bồi thường ngươi là được chứ gì.”
Cảnh Giản xoay người trông thấy Tử Viên tuy nói xin lỗi, nhưng sắc mặt lại lộ vẻ hớn hở, trực giác có chút không đúng, nhăn mày lại, Tử Viên này rút cuộc còn muốn gây chuyện gì tiếp, vì thù cũ mấy vạn năm trước ở Ma Lạn Cốc, chẳng lẽ muốn đắc tội chết với người chấp chưởng Thanh Trì Cung là Phượng Nhiễm hay sao?
Phượng Nhiễm không nhẹ không nặng hừ một tiếng, không nói thêm gì, coi như bỏ qua việc này giữ chút mặt mũi cho Đông Hoa thượng quân. Chúng tiên thấy Tử Viên xin lỗi, cuối cùng thở phào, lại không ngờ khẩu khí này, thiếu chút nữa đem người ta tức chết.
“Nếu Phượng Nhiễm thượng quân cũng đã thừa nhận mang thiếp mời đến Đại Trạch Sơn, vậy. . . Mời ngươi bây giờ cùng theo ta lên Cửu Thiên thỉnh tội Thiên Đế, không biết có được không?” Tử Viên vẻ mặt tươi cười nhìn Phượng Nhiễm nói.
Chúng tiên sững sờ, hai mắt Phượng Nhiễm hồ nghi nhìn Tử Viên, mang phần khó hiểu.
Nhàn Trúc tiên hữu vừa rồi nói, hắn mang thiếp mời cho Cổ Quân thượng thần đến Thanh Trì cung, nghe nói tung tích Cổ Quân thượng thần khó biết, Phượng Nhiễm thượng quân hôm nay dám cầm thiếp mời mà lão nhân gia ngươi cũng không biết, mạo nhận danh tiếng thượng thần là tội lớn, Phượng Nhiễm thượng quân ngươi có biết không?”
Trên quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, vị trí giữa thượng thần và thượng quân cách nhau như khe trời, mặc dù Phượng Nhiễm chấp chưởng Thanh Trì Cung, nhưng nếu không phụng mệnh Cổ Quân thượng thần mà dám tới đây, quả thực. . .
Đông Hoa thượng quân thở dài, biết Tử Viên nói không sai, nhất thời không biết giải vây như thế nào, đành nhìn Phượng Nhiễm nói: “Phượng Nhiễm thượng quân, nếu Cổ Quân thượng thần có lệnh, đừng ngại nói rõ. . .”
Phượng Nhiễm híp mắt nhìn Tử Viên dương dương đắc ý, lại nhìn thần sắc lo lắng của Đông Hoa thượng quân, nhếch môi không nói gì.
Nàng xưa nay cương trực thẳng thắn, không nói lời giả dối lừa gạt mọi người, nhưng nếu dùng danh nghĩa của Hậu Trì. . . Phượng Nhiễm nhìn Cảnh Giản đứng bên, nhanh chóng đè xuống ý nghĩ kia, nói: “Ta không có lời nào để nói.”
Nhiều lắm là chịu Lôi Hình trên Cửu Thiên, tổn thất công lực mấy nghìn năm thôi, nàng lại sợ quá!
Thấy Phượng Nhiễm trực tiếp thừa nhận không nhận lệnh của Cổ Quân thượng thần, Tử Viên che giấu vui mừng, đi ra sau lưng Cảnh Giản, không khách khí nói Phượng Nhiễm: “Vậy thì mời Phượng Nhiễm thượng quân ngươi theo ta một chuyến, Thiên Đế nhân từ, tất nhiên sẽ không làm khó ngươi, nhưng. . .Hà cớ gì lại mạo danh thượng thần, ngươi chuẩn bị chịu Cửu Thiên Lôi Hình đi, tốt nhất là cầu phúc nhiều vào Phượng Nhiễm ơi!”
Tư thái ngang ngược này trái lại với vẻ sợ sệt yếu ớt trước đấy của hắn, trên quảng trường đã có mấy vị thượng quân khinh thường hừ lên, Tử Viên cũng mặc kệ, trực tiếp đi đến trước mặt Phượng Nhiễm, thần sắc kiêu căng.
Phượng Nhiễm híp híp mắt, nhìn Tử Viên trước mặt, nhíu mày, đang chuẩn bị nhấc chân, lại nghe thấy. . .
“Phượng Nhiễm, đi lên này Đại Trạch Sơn này quả là khó khăn, nếu như Đông Hoa mất công tổ chức thọ yến, sao lại không biết sửa lại mấy cái thềm đá này vậy. “
Âm thanh phàn nàn uể oải dưới thềm đá truyền đến quảng trường, thanh âm không lớn, nhưng không biết sao chúng tiên trên quảng trường đều nghe rất rõ ràng.
Đông Hoa và Phượng Nhiễm là thượng quân số một số hai Thiên Giới, cho dù con của Thiên Đế nhìn thấy hai người này cũng phải tôn xưng một câu thượng quân, người kia là ai, lại dám gọi thẳng tục danh hai người?
Chẳng lẽ. . . Nghĩ tới nghĩ lui trong Tam Giới chỉ có một người có tư cách như thế, chúng tiên hai mặt nhìn nhau, nét mặt dâng lên cảm giác không thể không tin, chỉ là một thọ yến mà thôi, không chỉ có Phượng Nhiễm thượng quân vạn năm không ra khỏi Thanh Trì cung xuất hiện ở này, ngay cả. . .
Chúng tiên dừng suy nghĩ trong lòng, trông mong hướng nhìn âm thanh phát ra chỗ thềm đá, Đông Hoa cùng Cảnh Giản cũng không ngoại lệ, chỉ có sắc mặt Tử Viên khẽ biến, như không thể tin được, quay đầu xanh mặt.
Phượng Nhiễm đem chân thu về, thở dài, đáy mắt xẹt qua một nụ cười, đúng là đã quên tiên lực nàng không đủ để đáp mây, cứ vậy leo lên từng bậc thềm đá, còn quang minh chính đại phàn nàn, thực là. . . Mất thể diện quá!
Kéo dài ngàn dặm thềm đá, bóng người huyền thanh xuất hiện trong mắt chúng tiên, người nọ chậm rãi bước tới.
Trường bào xanh đen cổ xưa lướt nhẹ mặt đất, tóc dài dùng trâm màu mực vắt lên, đai bạc bên hông dưới ánh mặt trời tỏa lưu quang sáng chói, đôi mắt đen như luôn mang vẻ yên tĩnh.
Tôn quý trang nhã khó nói lên lời, làm cho người ta bỏ qua dung mạo bình thường của nàng, trên mình Hậu Trì thượng thần, tản ra loại cảm giác cổ xưa vạch phá thời gian… giống như bước ra từ thời viễn cổ vậy.
Tư thái này trên người Thiên Hậu cũng chưa từng thấy qua…
Chúng tiên trên quảng trường nhìn nữ tử từng bước một đi đến, vẻ thất thần trong mắt vẫn không giảm, cả Phượng Nhiễm cũng kinh sợ, chỉ tay vào Hậu Trì cách đó không xa, há to miệng không nói ra lời.
Ai có thể nói cho nàng biết, cái thứ thần nữ này. . Chính là Hậu Trì trước đấy trên mây giả bộ la lối khóc lóc với nàng sao?
So với chúng tiên đang kinh ngạc, Đông Hoa thượng quân là người tỉnh táo nhanh nhất, hắn đi nhanh hai bước, cúi đầu xuống chấp lễ cung kính nói: “Hậu Trì thượng thần giá lâm Đại Trạch sơn, Đông Hoa thật sự sợ hãi.”
Thanh âm này mặc dù nghe có vẻ trầm ổn, nhưng lại mơ hồ mang theo chút run rẩy, chúng tiên cả kinh, hướng Hậu Trì cung kính chấp lễ: “Cung nghênh thượng thần.”
Thanh âm đồng loạt vang lên khắp quảng trường, mang theo ý tôn sùng. Cho dù vị trí thượng thần của Hậu Trì có thế nào, chưa bàn về linh lực bản thân nàng không nhiều, Tam Giới đều thừa nhận nàng là thượng thần, điểm này, ngàn vạn năm, không có bất kỳ người nào có thể thay đổi được.
Chỉ là không ai có thể nghĩ, truyền thuyết Cổ Quân thượng thần ngang ngược đạt được vị trí thượng thần cho Hậu Trì, dù linh lực cực kém, có lúc xém hôi phi yên diệt không ngờ lại có khí độ như vậy.
Sáng rực như ngọc thô, tĩnh lặng như hương hoa, không đủ hình dung nửa phần phong thái của người này.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại ba người đứng nghiêm trên quảng trường, một Phượng Nhiễm trừng mắt luôn miệng chậc chậc, một Tử Viên không tin vào hiện tại, cuối cùng là một Cảnh Giản. . .thần tình vô cùng phức tạp.
Bất luận bình thường không quan tâm nhiều cũng tốt, hoặc lựa chọn quên đi sự tồn tại của vị thượng thần thứ tư trong Tam Giới cũng được, nhưng trong lòng Hậu Trì và mấy huynh muội bọn hắn chung quy đều có vướng mắc với nhau.
Nhưng con không nói. . . là lỗi của cha.
Cảnh Giản chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày gặp mặt như vậy, hắn khe khẽ thở dài, bước nhanh lên trước, hơi hơi cúi đầu xuống, chấp lễ nói: “Cảnh Giản cung nghênh Hậu Trì thượng thần.”
Hậu Trì nhíu mày, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thần sắc không biến, thích thú ngẩng đầu nhìn thần tiên trên quảng trường, chậm rãi nói với Đông Hoa: “Đông Hoa. . .”
Đông Hoa thượng quân vội vàng tiến lên một bước nói: “Thượng thần xin phân phó.”
“Thềm đá này. . .”
“Tiểu tiên ngày mai sẽ phân phó đệ tử sửa lại thềm đá, thượng thần xin yên tâm.”
Hậu Trì lúc này mới hài lòng ‘Ừ’ một tiếng, giơ tay lên nói: “Chư vị không cần đa lễ.”
Chúng tiên nghe Hậu Trì nói mới đứng thẳng người lại, nhất tề lui về sau môt bước.
Tử Viên lúc này mới phản ứng, sợ hãi hành lễ với Hậu Trì, lại bị một cỗ lực ngăn lại, không thể cử động, sau khi hắn thấy đáy mắt Hậu Trì lộ vẻ tươi cười khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra, đáy lòng hồi hộp, mồ hôi lấm tấm trên trán, thầm nói: Nghe đồn là linh lực Hậu Trì thượng thần nông cạn, sao mà lại khó chơi như thế?
“Không biết vị thượng quân này là. . . ?” Hậu Trì chỉ tay về hướng Tử Viên.
“Thượng thần, vị này chính là Tử Viên thượng quân.” Cũng không biết tiên quân nào nhanh mồm nhanh miệng, Hậu Trì còn chưa hỏi xong, hắn liền trả lời.
"A? Hoá ra ngươi chính là Tử Viên, vừa rồi ta đứng trên thềm đá nghe thấy ngươi nói rất chính xác, đòi chất vấn Phượng Nhiễm, bây giờ ta đã đến, nhưng quên đem theo thiếp mời của Đông Hoa thượng quân, cũng chưa được phụ thần cho phép, không biết Tử Viên thượng quân ngươi có chẳng lẽ định áp ta lên Cửu Thiên, nhận tội với Thiên Đế ư?”
Hậu Trì thanh thanh đạm đạm hỏi Tử Viên, thần thái ung dung trầm tĩnh.
“Thượng thần, tiểu tiên không. . . Không dám.” Tử Viên lắp bắp trả lời, thấy khó có thể bước tiếp, không khỏi nhìn Cảnh Giản xin giúp đỡ.
Cảnh Giản thở dài, lắc đầu nhìn hắn.
“Không dám là tốt rồi, Phượng Nhiễm, ngươi tới đây.”
Phượng Nhiễm sau khi nghe thấy Hậu Trì giả vờ giả vịt gọi nàng, liền ngoan ngoãn đi đến, cuối mặt thấp xuống nên không ai biết Phượng Nhiễm đang kiềm nén vui sướng trong mắt.
Trong giây lát, Phượng Nhiễm đi tới sau lưng Hậu Trì.
“Đông Hoa thượng quân, ta sẽ không vào tiên dinh đâu." Hậu Trì quay người hướng thềm đá đi đến, vừa đi vừa nói: “Đợi sang năm ngươi sửa xong thềm đá, ta sẽ quay cũng không muộn.”
Đông Hoa thượng quân liên tục ngỏ lời mời, khom người đưa tiễn, chúng tiên từ đầu đến cuối chứng kiến Hậu Trì thượng thần không tiến vào tiên dinh một bước, không khỏi âm thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ quả nhiên khí thế thượng thần thật lớn.
Chúng tiên giương mắt nhìn Tử Viên thượng quân khốn khổ đứng đấy, đang nghĩ vận khí hắn thật tốt có thể tránh được một kiếp, lại nghe một thanh âm trong trẻo lạnh lùng cách đó không xa chậm rãi vang lên.
“Bổn thượng thần đối với mọi người bình thường rất rộng lượng, có điều nếu như Tử Viên thượng quân ngươi nói không được mạo phạm thanh danh thượng thần, cái này đúng là không thể bỏ qua. . .” Hậu Trì quay đầu lại, nhìn Cảnh Giản, đáy mắt xẹt qua một tia hàm xúc không rõ, mắt đen trở nên thâm trầm: “Cảnh Giản, ngươi giải hắn lên Cửu Thiên, trừng phạt như thế nào, tất cả để Thiên Đế quyết. “
Thanh âm này mang theo mấy phần uy nghiêm lạnh lùng, hoàn toàn không phải bộ dáng ôn hòa vừa rồi, chúng tiên cả kinh, liếc mắt nhìn Tử Viên vẫn đang đứng nghiêm, thầm nói một câu ‘Tự gây nghiệt không thể sống “, ai cũng rũ mắt không lên tiếng.
Cảnh Giản bị nói tên đáy lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ quái, không phải là vinh hạnh, cũng không phải là phẫn nộ, mười phần không được tự nhiên, nhưng hắn vẫn đàng hoàng nói với Hậu Trì: “Cảnh Giản chắc chắn mang Tử Viên lên Cửu Thiên giao cho phụ hoàng xử phạt, thỉnh thượng thần yên tâm.”
Hậu Trì nhàn nhạt đáp lại một tiếng, điều thất thải tường vân bay đi, hướng thẳng lên trời.
Chúng tiên nhìn thân ảnh huyền thanh dần dần biến mất ở phía chân trời, thở phào nhẹ nhõm, Nhàn Trúc tiên quân đi đến sau lưng Đông Hoa thượng quân khẽ hỏi: “Sư tôn, thế nhân đều đồn Hậu Trì thượng thần linh lực nông cạn, nhưng mà. . .”
Đông Hoa biết rõ Nhàn Trúc muốn hỏi cái gì, hắn chậm rãi phất áo, sắc mặt dấy lên nghi hoặc, lấy năng lực của hắn, tất nhiên nhìn ra linh lực trong người Hậu Trì thượng thần không thâm hậu, chẳng qua là. . . Uy áp trên người nàng tỏa ra khiến hắn lúc trước không chút do dự khom người hành lễ.
Loại uy nghiêm này, hắn mới thấy được trên người Thiên Đế và Cổ Quân thượng thần, ngay cả Thiên Hậu cũng chưa có loại áp bức ngút trời này…
Chẳng lẽ. . . Đông Hoa khẽ giật mình, nhớ tới năm đó lời đoán mệnh cách của Linh Quyên thượng quân ở trên núi Côn Lôn, thở dài một hơi, đáy mắt nổi lên vài tia kinh nghi.
Lẽ nào tiểu thần quân quả nhiên mang thượng thần mệnh cách? Nhưng mà. . . Nếu lúc chưa lột xác đã có mệnh cách tôn quý như thế, vậy sau này. . .
Đông Hoa thượng quân đang âm thầm tặc lưỡi, phía chân trời lại truyền tới một thanh âm phượng gáy vang lên, hắn giương mắt nhìn trời, thầm nói: Lão nhân gia ta đây năm nay trọn vẹn bảy vạn tám nghìn ba trăm hai mươi mốt tuổi, thọ yến này còn muốn hành hạ ta đến khi nào đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.