Sơn vô lăng, thiên địa hợp… Còn nói không làm khó dễ ta! Từ xưa tới nay Tam Giới chúng sinh chỉ có một người duy nhất có thể chính là tổ thần Kình Thiên thôi.
(Sơn vô lăng, thiên địa hợp: núi không còn đất, đất trời hợp lại làm một)
Thiếu nữ nhìn chăm chú vào lưỡi câu trên mặt nước, Phượng Nhiễm nghẹn họng, đôi mắt phượng trừng một hồi, tóc đỏ tức giận bay phất phới trong gió.
Nàng tiến lên một bước, ngồi xếp bằng bên cạnh thiếu nữ, giằng co nửa ngày trời mới ấp úng nói: “Hậu Trì, ngươi tốt xấu gì cũng thật đơn giản… Đừng quên lúc trước Cổ Quân thượng thần hồi cung, may mà ta gọi ngươi tỉnh dậy, không thôi mấy hí bản (truyện cười) nhân gian Bách Huyền mang cho ngươi sớm bị phát hiện rồi.”
Một tiếng ‘Ding’ vang lên giòn giã, lưỡi câu vẽ lên một vòng trong ao, rung động mặt nước.
“Phượng Nhiễm, chuyện này xảy ra lâu rồi, vả lại ta và Trường Khuyết đã thay nhau gánh cho ngươi biết bao việc cả vạn năm nay.” Thiếu nữ tên Hậu Trì không quay đầu lại, nhìn lưỡi câu lắc lư trong tay nói: “Những con cá này thông minh quá, không mắc câu, đúng là không có thú vị…”
Phượng Nhiễm nghe vậy khóe miệng co lại, cá sinh trưởng trong Hoa Tịnh Trì sao có thể là phàm phẩm, phần lớn đã sớm thành tinh, chẳng qua chưa đủ thời gian nên chúng nó chưa biến thành người thôi.
“Hậu Trì, cá ở phàm trần có thể cắn câu đó.” Nàng xưa nay kiêu ngạo đã quen, nhưng ngược lại đối với người trước mắt này rất kiên nhẫn, nịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co/227682/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.