Đang tập trung suy nghĩ thì từ xa đã lanh lảnh giọng Bích Ba.
“Hậu Trì tiên quân, tiểu tử kia sắp về Tây Bắc rồi, ngài mau tiếp kiến hắn đi!” Bích Ba vỗ cánh hối hả bay tới, trông thấy Tịnh Uyên liền bất giác rụt đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi nhưng vẫn rón rén kéo tay áo Hậu Trì, đôi mắt mở to cầu khẩn.
Hậu Trì tiện tay thả xuống một quân cờ, quay sang hỏi: “Ồ, hắn chịu đi rồi sao?”
Gã phàm nhân bị Bích Ba đuổi xuống núi năm nào, giờ đã cắm rễ bên ngoài Ẩn Sơn. Nàng từng trông thấy hắn vài lần, trên người hắn có một lớp linh khí mỏng manh tương hộ, xuất thân không giàu sang ắt cũng danh giá. Hắn lại có trái tim thuần phác, phẩm tính thuần lương, nếu được dạy dỗ tử tế thì sau này nhập các bái tướng, trở thành một tướng soái nổi danh nơi biên giới cũng không phải chuyện khó.
Hắn đợi dưới Ẩn Sơn suốt mười năm, tâm tính kiên nhẫn bậc này cũng hiếm thấy, khiến nàng dần sinh lòng cảm mến.
Đầm lầy Thập Vạn bao phủ xung quanh Ẩn Sơn được linh khí nuôi dưỡng cả chục năm nay đã dần phát sinh biến hoá, trận pháp cũng ngày một thành thục hơn, dù nàng không ở đây nữa, trăm năm sau nơi này nhất định sẽ trở thành chốn phúc trạch nuôi dưỡng một vùng thuỷ thổ, nếu bỏ đi như vậy cũng tiếc lắm……
“Sao thế? Tiểu tử đó lọt vào mắt nàng rồi à?”
Giọng nói đùa bỡn vang bên tai, Hậu Trì ngẩng đầu thấy Tịnh Uyên đang chăm chú nhìn mình, nàng mím môi không đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co/1049876/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.