Chương trước
Chương sau
Đằng vân giá vũ mấy ngày liền , cuối cùng họ cũng tới Bắc Hải. Hậu Trì cưỡi mây tiên lượn mấy vòng trên mặt biển rồi mới dừng lại trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Nàng ngoái nhìn Cổ Quân thượng thần, vẻ mặt ngưng trọng: “Phụ thần, người có biết lai lịch của Bách Huyền không?”
Nàng hỏi quá đột ngột khiến Cổ Quân thượng thần ngẩn người giây lát, ông lập tức xua tay cười đáp: “Con gái à, năm xưa hắn tự đầu quân Thanh Trì Cung, phụ thân hằng ngày phải ra ngoài tìm linh dược nên không có thời gian chăm sóc con. Vì thấy linh lực hắn thâm hậu nên mới giữ hắn lại, hồi đó phụ thần còn có giao ước với hắn, rằng hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào, nên sau khi hắn bỏ đi phụ thần cũng không tìm hắn làm chi.”
Cổ Quân thượng thần trả lời vòng vo lảng tránh, lời lẽ không đáng tin một tẹo nào. Hậu Trì nheo mắt không hỏi thêm nữa, chỉ quay lưng cưỡi mây bay xuống dưới.
Đợi nàng tìm thấy Bách Huyền, kiểu gì cũng có được đáp án thôi.
Bốn người dừng bên bờ Bắc Hải, Hậu Trì tiện tay ném một viên Tị Thuỷ Châu long lanh xuống nước, mặt biển tĩnh lặng liền tách làm đôi, sóng dềnh cao mấy trượng. Một con rùa già từ đáy biển nổi lên, hoá thành hình người, dập đầu bái lạy.
“Cung nghênh Hậu Trì thượng thần, Thanh Mục thượng quân, Phụng Nhiễm thượng quân.”
“Quy thừa tướng, xin chớ đa lễ, lão Long Vương có khoẻ không?” Hậu Trì vốn không thích xã giao, Phượng Nhiễm liếc sắc mặt ba người, đành cam chịu đứng ra bắt chuyện.
“Đa tạ Phượng Nhiễm thượng quân quan tâm, Long Vương vẫn khoẻ lắm.”
Quy thừa tướng dập đầu lạy xong mới ngẩng lên, thấy ba người đứng trước nam thanh nữ tú, thầm tán thưởng quả nhiên tiên quân trên trời ai cũng xinh đẹp cả. Mấy vị công chúa cưng của Long Vương đem ra so sánh thật không là gì hết. Chưa kịp cảm thán xong đã thấy một lão già bộ dạng lấm lét đang đứng xiêu vẹo phía sau ba người, nhớ tới lời đồn lan truyền suốt nửa tháng nay, Quy thừa tướng hai chân mềm nhũn, vội vã quỳ rạp xuống hành đại lễ.
“Tiểu tiên mắt kém, bái kiến Cổ Quân thượng thần.” Lão thừa tướng giọng run rẩy, đôi tay chống dưới đất rung bần bật. Cổ Quân thượng thần biến mất vạn năm, nửa tháng trước mới xuất hiện ở Thanh Long Đài, không những bức lui Thiên Đế mà còn khiến Thiên Hậu mất hết mặt mũi, cuối cùng vẫn nghênh ngang bỏ đi. Đối với đám tiểu tiên như lão, gặp mặt một lần đã đủ sánh với thiên duyên rồi, nay còn mạo phạm thượng thần…
“Không sao không sao, Quy thừa tướng, ngươi dẫn đường đi.” Cổ Quân tuỳ ý phủi tay, dẫn ba người bước xuống con đường phân tách bởi Tị Thuỷ Châu.
Quy thừa tướng dạ vâng một tiếng, thi triển cước lực thần tốc trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài già nua chậm chạp, xông lên hàng đầu đứng cạnh Cổ Quân thượng thần, cẩn thận khom lưng dẫn đường: “Thượng thần, ngài đi chậm chút thôi kẻo vấp đấy.”
“Yên tâm, ta tuy già nhưng mắt vẫn còn tinh, Quy thừa tướng, ngươi cũng chậm thôi.”
“Ôi, được thượng thần quan tâm, thật là vinh hạnh ba đời cho tiểu tiên rồi.”
Ba người hoàn toàn bị phớt lờ kia nhìn nhau, rồi cùng lui một bước lặng lẽ đi chậm lại.
Bọn họ không ngờ Quy thừa tướng của Bắc Hải Long Cung lại là một kẻ thú vị như thế!
Thông đạo dẫn sâu xuống dưới lòng Bắc Hải, bốn người đi chậm lại, phía ngoài màn nước là vô số thuỷ tộc chen chúc ven đường, trầm trồ lạ lẫm khi thấy mấy người bên trong. Không ít thuỷ tộc mình người đuôi cá thậm chí còn liếc mắt đưa tình với Thanh Mục.
Hậu Trì xị mặt, tay chắp sau lưng hứ nhẹ một tiếng. Thanh Mục xoa mũi thì thầm mấy câu với Hậu Trì mới khiến sắc mặt nàng dịu lại. Phượng Nhiễm âm thầm cười, quả nhiên là tiên nhân hay e thẹn, còn thuỷ tộc dưới biển trời sinh tính tình phóng khoáng. Bỗng dưng, nàng sực nhớ tới câu nói của Bình Dao trên Thiên Cung ‘Mấy cô công chúa của Long Cung từng tranh nhau sứt đầu mẻ trán vì một bức tranh chữ của Nhị điện hạ nhà ta đó!’, tự nhiên làm nàng chẳng còn hứng thú trêu chọc hai người kia nữa.
Mỗi người đêù đang mang tâm sự riêng, thì lúc này Long Cung đã hiện ra trước mắt. Cung điện pha lê tím lộng lẫy nguy nga vô cùng chói mắt, bốn cây cột trụ đá trong suốt màu trắng bạc chạm khắc chữ Phạn từ thời thượng cổ, bọc quanh cung điện, phân tán khắp bốn phía, ẩn hiện linh quang mờ ảo bao trùm Tử Tinh Long Cung, liền thành một thể sừng sững dưới đáy biển sâu, hệt như một món bảo vật lấp lánh.
Bắc Hải Long Vương khoác tử kim long bào đứng trên cung điện, trông thấy mọi người liền ngẩn ra, vội vã bước xuống chỗ họ ngồi, khom lưng hành lễ với Cổ Quân thượng thần: “Long Hư sợ hãi, không biết Cổ Quân thượng thần lại đích thân giá lâm Bắc Hải.”
Cũng khó trách Bắc Hải Long Vương kinh ngạc, Bắc Hải đột nhiên xuất hiện dị tượng, tuy hắn có ý muốn mượn tay Thanh Trì Cung nhưng không ngờ Cổ Quân thượng thần lại hạ cố tới ngay. Xem ra lời đồn ngài cưng chiều con gái quả không sai chút nào.
“Long Hư, chúng ta đã mấy vạn năm không gặp kể từ sau lần trên núi Côn Luân. Lần này Hậu Trì tùy hứng khiến bốn biển không yên, lại phiền đến ngươi rồi.” Cổ Quân vẫn tươi cười, quay sang đỡ Long Hư.
Tuy là Thanh Mục nhờ cậy Tứ Hải Long Vương, nhưng xét cho cùng thì đích thực người ta nể mặt Thanh Trì Cung là chính, nếu không đã chẳng có tin tức gửi về nhanh vậy.
Long Vương nghe nói thế vội vã xua tay: “Thượng thần quá lời rồi…”
“Long Vương, có thể dẫn chúng ta đến thẳng nơi đóng băng đó không?” Hai người chưa kịp hàn huyên xong đã bị một giọng nói lãnh đạm xen vào, Cổ Quân thượng thần tức thì ngậm miệng, tha thiết quay lại nhìn cô con gái đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Long Vương ngẩng đầu thấy ánh mắt Hậu Trì đã có chút sốt ruột, lão thót dạ vội nói: “Để tiểu thần quân phải chờ lâu, chúng ta đi ngay đây. Có điều tiểu thần quân đi đường mệt mỏi, xin đợi một lát.”
Long Vương vừa nói vừa phất tay áo dài, một chiếc thuyền nhỏ xíu xuất hiện cách đó không xa, trong nháy mắt đã biến lên cao gần một trượng, thuyền bằng gỗ lim sơn đỏ, chục viên dạ minh châu to như đầu người nạm trên thân thuyền, xa hoa lộng lẫy hệt như Tử Tinh Long Cung.
Hậu Trì nhếch mép, bắt đầu hiểu ra sở thích của Bắc Hải Long Vương là gì.
Nhớ đến mớ kỳ trân dị bảo chất đống trong Thanh Trì Cung, nàng liếc nhìn Cổ Quân thượng thần vẫn đang lim dim mắt, thở dài một cái.
Rồng, quả nhiên là giống loài thích gom của nhất trong thiên hạ.
May mà nàng không bị di truyền cái phẩm chất tốt đẹp này.
“Thượng thần, chỗ đóng băng đó vô cùng lạnh giá, thuỷ tộc thông thường khó lòng chịu nổi, bổn vương sẽ dẫn mọi người đi.” Sau khi Long Vương lấy ra chiếc thuyền đỏ thì chỉ có mình lão lên thuyền, thấy mọi người tỏ vẻ nghi ngờ, lão vội giải thích.
Hậu Trì gật đầu, gọi mọi người cùng lên theo.
Tốc độ của chiếc thuyền đỏ dưới biển không ngờ lại chẳng kém gì cưỡi mây, một canh giờ sau đã đưa họ vào tiến vào khu địa vực khơi xa.
Trong thời gian đó, Long Vương vốn sõi đời cũng đã kịp nhìn ra trong đám người ai mới là người quyết định, nhìn nước biển mỗi lúc một sâu thẳm hơn, lão quay sang nói với Hậu Trì: “Tiểu thần quân, Thanh Mục thượng quân từng nhờ ta tìm kiếm ở Bắc Hải, vốn không có thu hoạch gì. Nửa tháng trước Cửu Thiên Huyền Lôi giáng thế, chỗ đóng băng đó mới trồi lên khỏi đáy biển, nổi lên trên mặt nước, làm đóng băng hết hải vực mấy ngàn dặm xung quanh, đến cả thuỷ tộc sinh sống bầy đàn ở đây cũng không ai sống sót, bổn vương từng thử vào trong nhưng lần nào cũng thất bại. Vốn định tấu lên Thiên Đế nhưng nhớ lời dặn của Thanh Mục thượng quân nên đã báo cho ngài trước.”
Hậu Trì gật đầu, chắp tay: “Đa tạ Long Vương.” Nói như vậy cũng coi như nàng chịu ơn lão rồi.
Long Vương vuốt râu, sắc mặt càng thêm ôn hoà, lão nói tiếp: “Tuy bổn vương khó lòng tiếp cận, nhưng lại cảm thấy khu vực chính giữa chỗ đóng băng có một cỗ tiên lực rất mạnh mẽ, xiú nữa tiểu thần quân nhớ cẩn thận.”
Dứt lời liền chỉ tay ra xa, lùi sang một bên, lão đã chịu không ít khổ sở bởi cái vùng bị đóng băng đó.
Mặt biển xanh thẳm phía trước dần biến thành từng tảng băng, phóng mắt nhìn ra mênh mông ngàn dặm, hàn khí lạnh buốt phả ra từ mặt biển. Phía dưới trong suốt, tự thành một thế giới băng tuyết, nhìn rõ thần thái của những hải tộc trước lúc bị đóng băng.
Thuyền đỏ dừng lại cách tảng băng không xa, Hậu Trì dùng linh lực thăm dò, khẽ thốt: “Những thuỷ tộc này không ngờ vẫn còn sống!”
Cổ Quân thượng thần bước lên nói: “Tiên khí trong tảng băng rất nồng đậm, lại mới nửa tháng trôi qua, đủ giúp đám thuỷ tộc đó sống sót.” Dứt lời liền bay khỏi thuyền, tiến về phía mặt băng.
Giây phút Cổ Quân thượng thần chạm mặt băng, hàn khí thấu xương hoá thành ngàn vạn mũi tên băng lao tới tấn công ông từ phía dưới.
Long Vương kinh hãi định giơ tay ngăn cản thì thấy băng tiễn tan hết thành tuyết rơi xuống nền băng sau một cái phất tay của Cổ Quân thượng thần, bèn ngại ngùng buông tay xuống, không lo lắng nữa.
Người mạnh nhất Tam Giới ở đây, còn có chỗ nào ngài ấy không đến được chứ?
Cổ Quân thượng thần đứng trên mặt băng trắng xoá, biến ra hư ảnh một thanh trường kiếm trên tay khẽ khàng chém xuống mặt băng khiến nó vỡ vụn ngay lập tức, trường kiếm đi trước mở đường, chẳng mấy chốc đã hình thành một thông đạo hình ống dẫn thẳng xuống đáy biển. Cảm nhận được khí tức bên trong, Cổ Quân thượng thần nhướng mày bước vào.
Bốn người Hậu Trì đi sau, càng vào sâu tiên khí càng nồng đậm, cảm nhận được linh lực thân quen đó, Hậu Trì trở nên bình tĩnh lạ thường, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Lát sau khi đã đi tới đáy biển, ánh sáng chợt hiện lên. Bóng người đi trước bỗng chậm lại, Hậu Trì thấy lòng mình dấy lên nỗi bất an, nàng vội bước lên phía trước, Thanh Mục không kịp kéo, để vuột mất một góc tay áo của nàng.
Thấy Hậu Trì như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mình, ánh mắt Thanh Mục thoáng phần ảm đạm, thân hình khựng lại, cười khổ.
Phượng Nhiễm đồng cảm liếc nhìn hắn, vỗ vai Thanh Mục: “Nghĩ thoáng đi, ngoại trừ lão đầu tử ra thì Bách Huyền là người thân nhất của nàng ấy.”
Thanh Mục gật đầu, thẳng lưng tiến bước.
Lão Long Vương đứng bên cố gắng biến mình thành kẻ vô hình.
Thanh trường kiếm hư ảo chỉ có thể mở đường đến nơi phát sáng, Cổ Quân phủi tay, trường kiếm biến mất, thế giới cuối đường hầm hiện ra ngay tầm mắt.
Đoàn người dừng bước, ngoại trừ Cổ Quân thượng thần ra thì ai cũng sững sờ.
Tất cả mọi người đều không ngờ dưới đáy biển sâu đóng băng này lại có một quang cảnh như thế này.
Cuối thông đạo là một băng cốc rộng vài trượng, những mỏm băng chĩa từ trên xuống lởm chởm khắp sơn cốc, long lanh khôi lệ. Trên tảng băng thạch dưới đáy cốc là một cỗ băng quan, bên trong ẩn hiện một thân ảnh màu đen nằm đó.
Nơi ấy tiên khí vô cùng nồng đậm, rõ ràng là cội nguồn sự sống cho toàn bộ băng cốc và ngàn dặm băng tuyết ngoài kia.
Lặng nhìn cỗ quan tài băng giây lát, tròng mắt Hậu Trì co rút lại, nàng chợt bặm môi lặng lẽ bay xuống dưới.
Phượng Nhiễm cũng khẽ thốt lên một tiếng, mặt hơi biến sắc. Thanh Mục thấy thái độ của hai người như thế, liền biết ngay người nằm trong quan tài chắc tới tám phần chính là Bách Huyền mà Hậu Trì thường kể, hắn cũng vội bay xuống theo.
Người trong quan tài dung mạo bình thường, nhưng tấm áo bào đen khoác trên mình lại mang phong thái lẫm liệt trầm ổn và vững chãi, mái tóc đen dài lặng lẽ xoã trên vai, hai tay đan chéo đặt trước ngực, thần thái điềm tĩnh.
Khi bốn người lại gần cỗ quan tài băng, Hậu Trì đã nhắm mắt lặng im đứng đó. Giây lát sau, nàng chợt mở mắt nhìn Cổ Quân thượng thần, sắc mặt ngưng trọng.
“Lão đầu tử, chuyện này là sao? Thuỷ tộc đóng băng ở đây đều còn sống, nhưng Bách Huyền rõ ràng tiên khí đầy người mà lại chẳng có chút linh hồn nào?”
Ý nàng muốn nói, đây chỉ là cái xác mang tiên lực mà thôi, người trong quan tài linh hồn tiêu tán, sớm đã chết từ lâu rồi.
Nhìn đôi tay run rẩy và cơn giận ngưng tụ như thực thể của của Hậu Trì, lão Long Vương biết điều lui liền mấy bước. Lão vốn tưởng tiên lực trong chỗ đóng băng này nồng đậm như thế, người mà tiểu thần quân đang tìm sẽ chẳng hề gì, vậy mà…
“Đừng nóng vội, con gái, thân xác Bách Huyền ở đây mà linh hồn thì tiêu tán, chỉ có một khả năng.” Cổ Quân thượng thần trầm ngâm, thấy vẻ mặt Hậu Trì mỗi lúc một tối hơn mới tiếp tục nói: “Hồn phách của hắn đã vào lục đạo Minh Giới, luân hồi mất rồi.”
“Nghĩa là sao?” Nếu không phải thân thể kia vẫn tràn trề linh khí, không hề có dấu hiệu suy bại, Hậu Trì cũng tưởng rằng Bách Huyền đã không còn nữa. Nghe Cổ Quân thượng thần nói vậy khiến nàng phải chau mày.
“Hậu Trì, con cũng biết đấy, tiên nhân tuổi thọ rất dài, đôi khi sống lâu quá bỗng thích kiếm chuyện chơi, nếu như Bách Huyền đã đóng băng thân thể tại đây, chứng tỏ không hề có ai ép hắn, nên chắc chắn là hắn đã đến nhân gian trải nghiệm tình đời rồi.”
Có không ít tiên quân từng luân hồi nhập thế, Hậu Trì tạm chấp nhận cách giải thích này của Cổ Quân thượng thần, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không ổn, vội nói: “Lão đầu tử, tuổi thọ cõi người chỉ có trăm năm, dù luân hồi hết một vòng lục đạo thì cũng không lâu tới vạn năm chứ, sao giờ huynh ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
Nghe lời chất vấn của Hậu Trì, Cổ Quân thượng thần giơ tay lên trán quẹt mớ mồ hôi không hề tồn tại, nói: “Nếu đến giờ mà linh hồn vẫn chưa trở về, có nghĩa là…” Ông ngập ngừng giây lát rồi mới tiếp tục: “Linh hồn của hắn hiện đang bị thương nặng, vỡ thành nhiều mảnh vụn trôi nổi khắp Tam Giới, không thể tự dựa vào sức lực bản thân để trở về thân xác.”
“Tại sao lại bị thương nặng chứ? Tiên lực của huynh ấy khắp Tam Giới hiếm ai địch nổi cơ mà.”
“Con gái, linh hồn vốn yếu ớt, rời khỏi thân xác lại càng yếu hơn, nếu khi đầu thai chuyển thế hắn gặp phải kiếp nạn, không ai nói trước được sẽ có hậu quả gì.”
“Cổ Quân thượng thần, làm thế nào để cứu hắn?” Nhìn kẻ nằm trong quan tài, Thanh Mục bỗng thấy trào dâng một cảm giác thân quen kì lạ, lẽ nào đây chính là kẻ năm xưa từng đưa chuỗi vòng đá cho hắn?
Cổ Quân thượng thần khựng lại không nói thêm gì. Bầu không khí bỗng trở nên trầm xuống, Thanh Mục bối rối nhìn Hậu Trì vẫn cúi gằm, giơ tay rồi lại rụt về.
Hậu Trì ảm đạm nắm chặt hai tay tựa vào nắp quan tài lạnh lẽo, nhìn Bách Huyền trong quan tài ngủ say như đã chết, mắt nàng dần đỏ hoe.
Lão đầu tử đi khắp nơi tìm thuốc để nàng có thể sống lâu hơn, Thanh Trì Cung trống trải vĩnh viễn chỉ có nàng và đám tiên đồng do cỏ cây hoa lá biến thành.
Trước khi bách Huyền xuất hiện, Thanh Trì Cung chỉ có nỗi cô tịch và bóng tối. Mấy ngàn năm sau khi phá xác khỏi trứng, nếu không có Bách Huyền ở bên nàng … lúc này Hậu Trì thậm chí không dám nhớ lại nỗi cô đơn năm xưa.
“Bổn vương nghe nói, nếu hồn phách của ai đó phân tán trong Tam Giới, chỉ cần đem thân xác hắn đặt dưới Trấn Hồn Tháp cùng với Tụ Linh Châu và Luyện Yêu Phiên, hút linh khí nhân gian luyện hoá trăm năm thì sẽ tụ lại được linh hồn, quay về thân xác.” Lão Long Vương nãy giờ vẫn cúi đầu, sực nhớ ra điều này nên đã nói ra ngay.
Thấy ba người ngẩn ra, lão Long Vương nhanh mồm nhanh miệng chỉ muốn tự vả vào mặt mình hai cái. Chuyện này tuy là bí mật cổ xưa, Phượng Nhiễm và Thanh Mục thượng quân có thể không hay biết, nhưng Cổ Quân thượng thần chắc chắn chẳng lạ gì. Sở dĩ ông không nói ra… là bởi bên trong có vô vàn hệ luỵ.
Ba món bảo vật đều có từ thời thượng cổ, Tụ Linh Châu thuộc về Thiên Đế, là linh khí bản nguyên của Tiên Giới, liên quan tới mệnh lý, nghe đồn được nạm trên hoàng toạ trong Huyền Thiên Điện, giữ mệnh mạch Thiên Cung, nếu lấy đi Tiên Giới chắc chắn phải gặp đại hoạ.
Tụ Yêu Phiên là ấn tỷ tượng trưng của Yêu Giới, do các đời yêu hoàng nắm giữ. Báu vật này có thể tụ họp chư yêu trong thiên hạ, tộc Yêu Hổ cai quản được Yêu Giới cũng nhờ vào sức hiệu triệu của vật này. Yêu tộc thượng võ, nếu mất Tụ Yêu Phiên lại không có thượng thần toạ trấn, Yêu Giới ắt sẽ đại loạn.
Còn Trấn Hồn Tháp… ngàn vạn năm thế gian oán hồn vô số, phàm những lệ quỷ không thể siêu thoát thì đều bị trấn giữ dưới chân tháp. Trấn Hồn Tháp nằm ở tận cùng Minh Giới, giữ bình an cho bách tính nhân gian.
Ba vật này có thể coi là chí bảo của Cửu Châu Bát Hoang, huống hồ nếu đặt cùng nhau luyện hoá, trong vòng trăm năm tam giới chắc chắn đại loại, vì cứu một người mà trả cái giá lớn như thế, đừng nói Thiên Đế không làm được, dù là Cổ Quân thượng thần e rằng cũng không thể bỏ mặc an nguy Tam Giới, chịu mọi chỉ trích của thiên hạ mà tùy ý hành động xằng bậy như thế.
Vì vậy, không phải lão không nói, mà là… hoàn toàn bất khả thi.
Có lẽ cũng hiểu chuyện này nghiêm trọng tới mức nào, Hậu Trì ngẩn ngơ giây lát, nhìn sang Cổ Quân thượng thần thấy ông vội quay đi, chút ánh sáng le lói trong mắt nàng vụt tắt, bàn tay đặt trên quan tài băng buông thõng xuống. Thanh Mục thấy vậy xót xa, vòng tay ôm chặt lấy vai nàng.
Mọi người đều im lặng, Phượng Nhiễm liếc nhìn thần sắc mấy người, xoa tay khuấy động bầu không khí: “Hậu Trì, đừng nản chí, ở Thanh Trì Cung có vô số sách cổ, nhất định sẽ có cách đánh thức Bách Huyền. Lần này cũng đâu đến nỗi lên đường vô ích, ít nhất cũng tìm thấy thân xác huynh ấy, chúng ta cứ đem huynh ấy về rồi tính tiếp.”
Hậu Trì gật đầu, đang định quay lưng thì Thanh Mục đã một tay nâng bổng cỗ quan tài, sắc mặt ôn hoà vỗ nhẹ lên đầu nàng: “Đừng lo mà, chúng ta quay về bàn bạc kỹ hơn, hắn nhất định sẽ không sao.”
Hậu Trì thoáng sững người, khoé miệng nhếch cao, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
Mọi người ra khỏi thông đạo, Cổ Quân thượng thần hết nhìn cỗ băng quan với ánh mắt phức tạp lại nhìn sang người thanh niên vác theo cỗ băng quan, trầm mặc đi theo sau bọn họ.
Tụ Linh Châu, Tụ Yêu Phiên, Trấn Hồn Tháp… mất đi món nào cũng khiến Tam Giới đại loạn. Bách Huyền, rốt cuộc ngươi định làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.