Chiếc xe nơi Phó Vân Thương đang nằm bên trong bỗng nhiên dừng lại.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, tay ôm lấy ngực, gắng sức nén từng đợt nhói đau.
“Thanh Lân…” Hắn khẽ gọi một tiếng.
Không lâu sau, có lời đáp lại.
Hắn gượng ngồi dậy, nâng màn che.
Tuyết. Một sắc trắng đến lóa mắt, làm đôi mắt còn ngái ngủ chợt cay xé.
Là màu tuyết tắm ngập trong ánh trăng.
“Thanh Lân!” Hắn gọi lớn hơn: “Thanh Lân, ngươi ở đâu?”
Không phải Thanh Lân muốn dẫn hắn rời thành trước, rồi mới lo liệu sao?
Đây…là bạch mai?
Phải chăng…Sơ Ảnh đã trở lại?
Cố định thần, hắn bước xuống xe.
Bốn bề yên tĩnh lạ thường, hàn mai giữa tuyết trắng bỗng làm hắn có cảm giác bất an.
Cớ sao Thanh Lân lại bỏ lại hắn một mình trên xe?
Thanh Lân…
“Thanh Lân…”
Nhác thấy một bóng người đứng lặng bên vách đá, hắn từ tốn lại gần.
“Thanh Lân…”
Lại gần rồi, muốn gọi tên y, miệng bỗng không sao thốt nên lời.
Người này…
“Ngươi là ai?” Phó Vân Thương bám lấy mỏm đá, ngơ ngác nhìn nam nhân đang đứng quay lưng về phía hắn: “Ngươi là ai?”
“Ngươi tỉnh rồi à?”
“Thanh Lân?” Giọng nói đó rõ ràng là Thanh Lân, nhưng người này…
Y quay đầu lại, nở một nụ cười rồi hỏi hắn: “Ngươi ngủ có ngon không?”
Phó Vân Thương choáng váng, thân hình chao đảo.
Người này…không phải…
“Ta là Thanh Lân.” Bàn tay tao nhã đưa lên đón lấy một cánh hoa mai lạc trong gió trời, đẹp tựa thiên tiên: “Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co-chung-than-he-liet-luu-ly-toai/2313985/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.