“Vân Thương, Vân Thương!”
Trong cõi mộng, hắn mơ hồ nghe thấy có người kêu tên mình.
“Vân Thương, ngươi tỉnh dậy đi, uống bát canh giải rượu này rồi hãy ngủ tiếp!”
Ai đó đỡ hắn ngồi dậy, rồi hắn cảm nhận thân thể được ngả vào một chiếc nệm tựa, còn mềm mại hơn giường ngủ đến vạn lần.
Thật thoải mái…
Hắn không nhịn được bèn dụi má vào đó, lén nở nụ cười mà dán chặt mình vào.
“Vân Thương, sao ngươi giống con túy miêu quá vậy?” (mèo say rượu:3)
Thanh âm đó vừa có chút giận dỗi, lại hàm chứa ý cười.
“Há miệng ra nào!” Người đó nâng cằm hắn lên, từ từ đổ vào một thứ chất lỏng hơi chua.
Tấm nệm quá ư mềm mại khiến hắn thư thái vô cùng, ngoan ngoãn uống liền một hơi mà chẳng buồn phản kháng.
Uống xong, bỗng có một lực kéo muốn tách hắn ra khỏi cái nệm yêu thích kia, hắn liền khư khư tóm chặt lấy tấm nệm, quyết tâm có chết cũng không buông!
Cuối cùng hắn cũng thắng được cái lực kéo đáng ghét kia.
Hắn đắc ý bấu lấy tấm nệm mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Hắn đã quyết tâm rồi, từ nay hắn lúc nào cũng sẽ giữ chặt cái nệm đó bên mình, không rời nửa bước!
Tiếng ríu rít huyên náo của bầy hỉ thước(chim khách) đánh thức Phó Vân Thương.
Hắn hơi cử động, mắt cũng chưa muốn mở ra, còn đang muốn ngủ thêm một chút bỗng phát giác có điều gì đó hơi là lạ.
Tấm nệm dựa này…
Nhầm rồi!
Hắn “ơ” một tiếng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co-chung-than-he-liet-luu-ly-toai/2313981/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.