“Nếu ngươi yêu một người, chắc chắn sẽ thấy nàng khác xa những người bình thường, sẽ vì nàng mà mong nhớ ngày đêm, khi thấy nàng ở bên người khác, tức khắc sẽ chịu không nổi. Trong thơ của cổ nhân có câu ‘Tâm ngơi được mấy khắc, lòng trằn trọc chẳng yên”, đại để là nói đến tâm trạng này.”
Tương tư?
Đối với Sơ Ảnh?
Thực sự là như vậy sao?
Chẳng lẽ ta thực sự nghĩ tới Sơ Ảnh?
Phó Vân Thương ngẩng đầu, nhìn Sơ Ảnh an an tĩnh tĩnh ngồi trước mắt.
Sơ Ảnh là một nữ tử xinh đẹp vô cùng…
Xinh đẹp? Đó là gì cơ chứ?
Mỗi người đều có điểm riêng, sao phải phân ra đẹp hay không đẹp?
Xinh đẹp thì có gì quan trọng?
Nhìn Sơ Ảnh…lòng thật yên bình…
Còn ta? Dung mạo của ta…
“Dung mạo huynh làm sao?” Mai Sơ Ảnh đột nhiên lên tiếng dọa hắn giật bắn mình. Lúc ấy hắn mới sực hiểu bao nhiêu suy nghĩ đều nói ra miệng cả.
“Ta chỉ hơi tò mò…Trong mắt người khác, dung mạo ta thế nào?” Phó Vân Thương lúng túng nói.
“Huynh à?” Sơ Ảnh ngẫm nghĩ: “Muội không giỏi ăn nói…cũng không biết nên miêu tả là dung mạo ra sao…”
“Thôi bỏ đi!” Phó Vân Thương chỉ muốn sớm chấm dứt đề tài này, lại cúi xuống ván cờ hai người đã chơi được một nửa.
Mai Sơ Ảnh mở miệng, nhưng không nói gì.
Nàng không định trả lời cho qua chuyện, nhưng bảo nàng miêu tả diện mạo Phó Vân Thương, trong lúc nhất thời thực sự không nói nên lời.
Nếu nói hắn đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-co-chung-than-he-liet-luu-ly-toai/2313977/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.