Quỳnh An bước từng bước chân nặng nề trên đường phố. Bóng tối đã buông xuống bao trùm khắp nơi đây. Lòng cô bây giờ đang nặng trĩu, nhớ lại những gì vừa xảy ra càng khiến cho cô thêm đau lòng. Bây giờ cô không muốn về nhà một chút nào, cô sợ phải nhìn thấy anh.
Đôi chân đưa Quỳnh An tìm đến nhà Huyền My, có lẽ người hiểu được lòng cô bây giờ chỉ có cô ấy.
- Ơ, Quỳnh An, sao mày đến mà không báo trước cho tao. - Huyền My hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô. Nhưng cô đã nhận thấy điều khác lạ trên gương mặt của Quỳnh An.
- Tao xin lỗi vì đã đến mà không báo trước. Nhưng hôm nay mày cho tao ngủ lại ở đây nhé.
- Con nhỏ này sao lại nói những lời khách sáo thế. Nào, mau vào đây.
Cũng may bố mẹ Huyền My vừa đi công tác chiều nay, chỉ còn cô và người làm ở nhà. Đang nghĩ mình sẽ chết vì buồn chán thì thật may có Quỳnh An đến ngủ cùng. Nhưng trông Quỳnh An hôm nay rất lạ, khuôn mặt buồn ủ rũ, mắt vẫn còn sưng lên, dường như đã khóc rất lâu.
- Uống nước đi. Nói cho tao biết, mày gặp chuyện gì đúng không. - Huyền My đưa cho Quỳnh An một ly nước.
- Tao....gặp lại mẹ rồi...
Quỳnh An uống một ngụm nước rồi mỉm cười chua xót nói.
- Cái gì...mày gặp lại mẹ mày rồi sao. Thật không thể tin được. - Huyền My hét lên như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cô ngồi xuống giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-anh-hon-ca-chu-thuong/2428003/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.