Chương trước
Chương sau
Quỳnh An đi về phía phòng chơi chung, trên tay cầm một ly nước cam dành cho Hạo Thiên. Cả ngày hôm hôm nay anh có lẽ đã rất mệt rồi.

Ở phía đối diện có hai người cũng đang đi về phía cô, hành lang hơi tối nên cô cũng chưa nhìn rõ mặt. Ba người càng lúc càng gần nhau hơn. Cho đến khi cả ba người đã cùng đi đến gần cửa phòng và ba người chỉ cách nhau vài bước chân. Ở đây, ánh sáng từ căn phòng hắt ra, cô có thể nhìn thấy rõ mặt, đó là một người phụ nữ và một người đàn ông.

Người phụ nữ va Quỳnh An nhanh chóng bốn mắt nhìn nhau. Rất chăm chú.

Thình thịch...thình thịch....

Choang.....

Ly nước cam trên tay cô cũng rơi tự do xuống nền đất, màu vàng của nước cam bắn tung tóe khắp sàn. Mùi buồn đau lại phảng phất quanh đây.

Bên trong phòng nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ thì lập tức Hạo Thiên chạy ra, theo anh là mấy đứa nhóc.

Ở ngoài phía cửa, Hạo Thiên thấy Quỳnh An và người phụ nữ đối diện cứ nhìn trân trân vào nhau. Cô đang ở trong trạng thái rất hoảng loạn, đôi mắt ướt ướt. Người phụ nữ kia cũng không khá hơn, sự bi thương đã hiện rõ lên khuôn mặt, nước mắt cũng đã rơi.

- Em...em không sao chứ. - Hạo Thiên đến cạnh cô, nắm lấy tay cô, ở cái nắm tay ấy anh cảm nhận được cơ thể cô đang run lên.

- Quỳnh An...con...có phải là con không???- Người phụ nữ xúc động, nói không thành lời.

- Bà nhầm người rồi.

Nước mắt cô cũng đã lăn dài trên gương mặt vốn dĩ đang vui tươi. Câu nói có vẻ nghe rất cứng rắn nhưng lại cũng rất yếu đuối. Tay cô nắm chặt lấy tay Hạo Thiên như tìm kiếm một điểm tựa để cô không ngã quỵ xuống.

Hạo Thiên nhìn 2 người trước mặt cũng đã đoán được người phụ nữ ấy là ai. Chỉ là 2 người gặp nhau không đúng thời điểm và không đúng nơi. Gặp bà ta ở nơi này càng làm cô đau lòng hơn nữa.

- Mẹ xin lỗi, tất cả là lỗi của mẹ, xin con đừng nói như thế... - Bà Từ nghe con gái nói câu ấy thì lại càng xúc động hơn nữa. Bà cũng không có tư cách gì trách con bé, tất cả lỗi là do bà mà ra.

- Tôi không hề có mẹ, bà nhầm người rồi, nhầm người rồi. - Quỳnh An hét lên, cô giờ đây đang rất đau lòng. Sao lại để cô gặp lại bà ta chứ, sao lại để cô gặp bà ta ở nơi này. Vốn dĩ cô đang rất vui vẻ mà.

- Con...nghe mẹ giải thích đi, được không...

Bà Từ đang định tiến lên nắm lấy tay cô thì lồng ngực dội lên một cơn đau nhói, bà lảo đảo lùi lại, tay ôm lấy ngực.

- Phu nhân, xin phu nhân giữ gìn sức khỏe. Lão gia sẽ rất lo lắng. - Người đàn ông phía sau vội vã chạy lên đỡ bà Từ, giọng điệu lo lắng. Trông như một vệ sĩ thân cận.

- Phu nhân đừng quá xúc động, bà xảy ra chuyện gì tôi không gánh nổi đâu.

Quỳnh An tự cười mỉa mình. Sau bao nhiêu năm rời bỏ cô bây giờ bà ta đã là một phu nhân cao quý rồi sao. Đúng là cuộc đời không thể ngờ trước được chuyện gì mà. Nước mắt cô đã đầm đìa cả khuôn mặt xinh đẹp. Cô cảm thấy rất khó thở, rất đau lòng. Bà ta bỏ cô đi, nhẫn tâm làm điều ấy với cô chỉ là muốn được cái chức danh phu nhân ấy thôi sao. Quỳnh An cảm thấy mình không thể ở nơi này được nữa. Cô bỏ vội tay Hạo Thiên ra và chạy nhanh đi mất.

- Quỳnh An...Quỳnh An...

Hạo Thiên bị cô bất ngờ bỏ tay ra thì không kịp phản ứng gì. Anh nhanh chóng chạy theo cô không quan tâm đến bà Từ cũng đang hốt hoảng gọi tên cô phía sau.

Anh chạy ra đến cổng cô nhi viện thì đã không thấy cô đâu. Anh vội vàng chạy đi tìm xung quanh cô nhi viện một lượt.

Lúc Hạo Thiên chạy đi cũng là lúc bà Từ không thể đứng vững được nữa. Bà ngã quỵ xuống đất, 1 tay ôm lấy ngực 1 tay chống xuống đất. Nước mắt đã chảy thành suối. Nhìn vào người ta có thể thấy ngay bà đang rất đau lòng.

Quỳnh An chạy đi rất nhanh, cô cũng không biết mình đã chạy bao lâu và chạy đi đâu. Đến lúc cô mệt quá và dừng lại thì đã thấy mình đang ở đường lớn, xe cộ qua lại thật tấp nập. Quỳnh An mệt mỏi ngồi xuống vệ đường, 2 tay ôm lấy đầu gối mình gục mặt lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Có thể nói cảm xúc của cô bây giờ là cảm giác bị tổn thương. Gặp lại người mẹ đã bỏ rơi mình suốt bao năm qua khiến bao nhiêu kí ức đau buồn của cô lại hiện về. Hình ảnh một người mẹ cố nhấn chìm một đứa trẻ 7 tuổi xuống nước cứ quay cuồng trong đầu cô. Cũng chính vì nó mà bao nhiêu đêm cô không hề ngủ ngon, cứ nhắm mắt lại là bị ác mộng. Cô đã rất khổ sở với nó, cho đến bây giờ, mọi thứ như đã trai lỳ cho đến lúc gặp lại bà ta.

Hạo Thiên đã tìm khắp cô nhi viện nhưng vẫn không thấy cô ở đâu nên anh quyết định lấy xe đi ra đường lớn tìm. Anh đang chạy xe thật chậm để mong sao thấy được cô thì một hình dáng nhỏ bé đang ngồi gục mặt bên vệ đường đập vào mắt anh. Anh vội vã tấp xe vào lề đường và chạy đến chỗ cô. Hạo Thiên đi thật nhẹ nhàng đến chỗ cô, như kiểu anh sợ rằng sẽ động chạm vào nỗi đau của cô. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, vòng tay to lớn ôm gọn lấy cô như muốn truyền thêm cho cô sức mạnh. Cô gái của anh thật sự rất đáng thương.

Quỳnh An cảm thấy cả thân thể mình như đang được sưởi ấm bởi một điều thật ấm áp. Vội vã nhìn lên, khuôn mặt anh hiện lên trước mắt. Cô òa khóc lên như một đứa trẻ chơi trò chốn tìm lỡ chốn kĩ quá và cuối cùng cũng đã có người tìm ra. Cô ôm lấy anh mà khóc nức nở.

- Ngoan nào, có anh ở đây rồi. - Hạo Thiên vỗ về nỗi đau của cô, cô đau cũng như anh bị cắt đi từng khúc ruột.

- Tại sao bà ấy lại xuất hiện ngay lúc này chứ, em đang rất hạnh phúc cơ mà. Em ghét bà ấy. - Quỳnh An nói trong tiếng nấc, vẫn ôm chặt lấy anh. Anh bây giờ như là một điểm tựa để cô không gục ngã.

- Ngoan nào, nếu em không thích thì sẽ không gặp nữa.

- Chúng ta về nhà đi anh, em không muốn ở đây nữa đâu. - Cô sợ ở đây thêm cô lại càng đau lòng thêm.

- Được, anh đưa em về. Không ở đây nữa.

Hạo Thiên đứng dậy đỡ Quỳnh An dậy theo. Anh nhanh chóng lái xe đưa cô về nhà. Khi xe về đến nhà thì cô đã ngủ từ lúc nào. Hôm nay là một ngày mệt mỏi và đáng quên của cô. Hạo Thiên bế cô lên phòng, đặt cô lên giường, thấy cô không thức giấc anh mới yên tâm đi ra.

Trong phòng làm việc.

- Vậy bây giờ thiếu gia muốn làm gì. - Lâm Dương nghe xong chuyện thì liền hỏi lại Hạo Thiên để chắc chắn những việc mình phải làm tiếp theo.

- Cậu điều tra cho tôi trong thời gian vừa qua bà ta đã làm gì. Làm sao có được ngày hôm nay. Bà ta là phu nhân của ai. - Hạo Thiên lạnh lùng ra lệnh. Dù có là ai đi chăng nữa nhưng đã làm cho người con gái của anh đau khổ thì anh cũng không thể tha thứ.

- Tôi đã hiểu thưa thiếu gia.

Lâm Dương xin phép lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn Hạo Thiên. Anh dựa lưng ngả người ra phía sau, nhắm mắt lại ngủ lại như không ngủ.

" Anh nhất định sẽ bảo vệ em!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.