2 tuần sau là ngày mà Quỳnh An được suất viện. Mọi thứ đã được Hạo Thiên chuẩn bị xong. Bây giờ cô chỉ cần lên xe và đi về nhà thôi. Cô đã chán đến tận cổ cái cảnh ở bệnh viện này rồi. Thực sự gò bó. Có thể nói tình trạng của cô trong â tuần vừa qua giống như một nàng công chúa ngày xưa, luôn luôn có người bên cạnh. Hạo Thiên vì lo cho sự an toàn của cô mà luôn cho người bảo vệ 24/24, kể cả những lúc anh ở bên cạnh cô. Như thế cô luôn có cảm giác mình đang bị dám sát bất kể khi đang làm gì. Nhưng cũng chỉ vì anh lo lắng cho cô thôi, cô hiểu được điều đó mà.
Quỳnh An hân hoan ngồi trên xe, cô mở cửa sổ ngó đầu ra ngoài để cảm nhận không khí trong lành mà lâu rồi cô không được cảm nhận. Gió khẽ lùa vào làm tung mái tóc của cô, từng lọn tóc đùa nghịch trên mặt mình, Quỳnh An thích thú cười khúc khích. Đúng là cô không thích hợp với bệnh viện mà.
- A....cuối cùng cũng được về nhà rồi. Thích quá.
Quỳnh An đưa 2 tay lên miệng làm như chiếc loa rồi nói vọng ra ngoài. Sau đó lại quay sang Hạo Thiên cười hì hì.
Hạo Thiên không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn cô. Cô lúc này trông như một đứa trẻ đã lâu ngày không được mẹ dẫn đi chơi. Sự vui vẻ không thể dấu giếm nổi. Cô cứ hồn nhiên vô tư và trong sáng như thế thì sao anh lỡ để cô bị tổn thương chứ.
- Ơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-anh-hon-ca-chu-thuong/2427988/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.