Xe của Hạo Thiên dừng tại một khu đất trống. Xung quanh tối tăm, cây cối um tùm chỉ có một cánh cửa dẫn vào một nơi. Trông có vẻ là một nhà kho đã bỏ hoang từ lâu. Đứng trước cửa là 2 tên cao to bợm trợm, khuôn mặt dữ dằn nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên tiến lên nhìn 2 tên như không khí, trên tay anh cầm một ba lô tiền mà hắn ta yêu cầu.
- Mày đến rồi. Đi theo bọn tao. - Một tên áo đen cao giọng nói với anh. Dứt lời hắn hếch mặt vào trong rồi quay bước đi.
Hạo Thiên đi theo 2 tên áo đen đi qua cánh cửa. Quả như những gì anh dự đoán, đây là một nhà kho bỏ hoang. Nơi đây lại tất tối tăm, anh không thể nhìn thấy gì hết. Cô ở đâu anh cũng không thể thấy.
- Đại ca, hắn ta đã đến rồi. - Tên áo đen lúc nãy lại lên tiếng.
Tạch
Bỗng chốc cả nhà kho sáng hẳn lên. Ánh đèn trắng được thắp lên. Đập vào mắt Hạo Thiên là sự đau đớn đến tận tâm can. Cô ở kia, yếu ớt đáng thương. Còn giám đốc Vương thì đứng ngay cạnh cô, khuôn mặt câng lên nhìn anh. Anh hận không thể tiến đến để giết hắn ta ngay lập tức.
Quỳnh An đang trong cơn đau đớn thì thấy đèn vụt sáng, cô nheo mắt nhìn lên thì cảm xúc trong lòng dâng lên niềm vui khôn tả. Nhưng kèm theo đó là sự lo lắng vì an nguy của anh sắp tới.
- Hạo Thiên......
Quỳnh An đưa đôi mắt yếu ớt gọi tên anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-anh-hon-ca-chu-thuong/2427982/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.