Cuối cùng cũng đã hết giờ làm. Ở chỗ này cô cảm thấy thật áp lực, luôn phải dè chừng vì ở đây đều là những vị khách có tiếng tăm.
- Chào quản lí, em xin phép về ạ. - Quỳnh An tiến đến chỗ anh quản lí đang đứng.
- Ừ chào em, hôm nay em làm rất tốt. Cảm ơn sự giúp đỡ hôm nay của em.
- Đây là trách nhiệm của em mà anh. Chào anh em về ạ.
- Ừ. Anh mỉm cười gật đầu chào cô.
Hôm nay cô về muộn hơn mọi hôm, phải gọi điện thoại cho Huyền My mới được.
- A....ai thế. - Cô đang loay hoay tìm điện thoại trong túi thì va vào phải ai đó. Cô ôm đầu kêu.
- Lại là anh....- Bất ngờ thật đấy, tại sao cô liên tục gặp anh ta thế này.
- Câu này phải để tôi nói mới đúng. Sao lần nào gặp cô cũng là lúc cô không nhìn đường thế hả. Lần trước là tìm vàng, lần này là tìm gì đây. - Mặt anh vẫn một nét mặt như thế. Dường như không điều gì có thể làm anh cảm thấy thú vị.
- Tôi tìm gì thì liên quan gì đến anh.
- Nhân viên của một nhà hàng lớn thế này mà lại có thái độ thô lỗ thế này sao.
- Anh không phải hù dọa tôi, dù sao cũng hết giờ làm việc rồ. Với lại thái độ của tôi rất tốt, không đến lượt người để bạn gái chờ như anh phải lên tiếng.
- Bạn gái. - Hạo Thiên có vẻ nghĩ ngợi. - Ý cô nói cô gái vừa nãy.
- Chứ còn gì nữa. Đã để bạn gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-anh-hon-ca-chu-thuong/149206/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.