Mộc Nguyệt Ngân không thể tin nhìn chăm chú vào tờ báo trên bàn, tựa đề rõ ràng đã được phóng rất to, cô cảm thấy như có khúc xương mắc nơi cổ họng không sao thởnổi, lỗ tai như có tiếng động ù ù, tim đập dồn dập, thân thể khẽ runrẩy, giống như chịu một cú sốc quá lớn làm cô quên mất cơ thể phải cửđộng thế nào.
Có nhầm lầm gì sao? Chuyện này là thế nào?
Hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu cô, cảm giác có chút hoa mắt.
Quá khứ đã từng trải qua của Mộc Nguyệt Ngân, từ bỡ ngỡ xa lạ rồi dần quenthuộc, đó là cô gái với đôi mắt bi thương mặc bộ giá y ( áo cưới ),đólà cô bé chưa kịp trưởng thành với sinh mệnh đã tận, là hối hận, là tiếc nuối của cô gái mắc bệnh không còn cơ hội, là bà cụ với mái tóc bạctrắng, tất cả oán hận của bà cụ là đã đầu thai quá sớm……………..Những điềunày không biết từ lúc nào đã không còn tồn tại trong trí nhớ của cô, vàgiờ phút này nó lại một lần nữa xâm nhập vào trong đầu cô.
Cô……………….cô thật sự đã quên những chuyện này? Ông trời! Vì sao cô có thể lãng quên mọi chuyện chứ?
Không! Cô đã từng nhớ lại những chuyện cũ này………………thời điểm khi cô còn nhỏ,cô đã nhớ lại hết, cũng bởi vì cô nhớ tất cả, cho nên cô mới không ngừng cố gắng để trở thành người xuất sắc nhất.
Kết quả của sự nỗ lựcđó là vào năm cô 18 tuổi, cô đã được vào công ty Thương thị như ýnguyện, trở thành thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-an/2051884/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.