Chương trước
Chương sau
Edit: Lê Hương Giang
Hai vệ sĩ vừa đi đã trở về, liền thấy một màn khiến bọn hắn ói máu.
Ba mươi mấy người kia, chẳng những không đuổi kịp Cố hải, ngay cả Đông Triệt cũng bị liên lụy. Thấy Đông Triệt bị đánh, hai người này mặt mũi trắng bệch, có nhầm lẫn rồi! Liền cùng nhau chạy tới, đồng thanh quát lớn: “Đừng đánh, đừng đánh, là người nhà!”
Đông Triệt vừa bị quẳng tới bên cạnh Cố Hải, còn chưa kịp đứng vững, đã thấy hai vệ sĩ vọt tới.
“Phó tổng, xin lỗi, vừa rồi tôi đã chỉ sai hướng.”
Đông Triệt sắc mặt hết xanh mét lại trắng bệch.
Một người vệ sĩ khác hướng về những người đó mà nổi giận: “Các người đang nhìn cái gì chứ hả? Đây là phó tổng của chúng ta, các người không hỏi rõ đã đánh lại!” Dứt lời liền quay về phía Đông Triệt, giọng nói ôn hòa, “Phó tổng, đã khiến ngài sợ hãi rồi.”
Đông Triệt lúng túng không nói nên lời, “… Không sao.”
Vệ sĩ lại nghiêm nét mặt hướng về đám người kia, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt người lại cho tôi! Lúc cần động thủ thì không động thủ, lúc không cần thì lại lao vào đánh đấm, sao lại làm loạn hết cả lên như vậy?!”
Đám người xông tới, Cố Hải đột nhiên rút từ trong ngực ra một khẩu súng, dí vào thái dương của Đông Triệt.
“Đừng có tới đây!”
Lợi dụng đúng thời cơ… Đông Triệt không phản kháng, đối với Cố Hải thầm bái phục.
“Lùi lại, lùi lại…” Vệ sĩ nhìn chằm vào ngón tay của Cố Hải, không ngừng ra lệnh với đám người xung quanh, “Mạng người là quan trọng, chớ manh động!”
Cố Hải quát lớn, “Lui về phía sau 30 mét, mau !!”
Lúc những người đó rút xuống, Cố Hải cũng chậm rãi kéo Đông Triệt lùi ra, vừa đi vừa nhìn khắp bốn phía để tránh bị đánh úp bất ngờ.
Cuối cùng cũng đi đến cầu thang, đám người kia bỗng dừng chân, Cố Hải trong nháy mắt rẽ vào, những người đó lập tức xông lại. Cố Hải chợt nổ súng, tất cả đại sảnh rơi vào hoảng loạn, dân chúng khắp nơi tháo chạy, Cố Hải và Đông Triệt chớp thời cơ chạy trốn.
“Bên này, bên này.” Đông Triệt gọi Cố Hải.
Vòng qua một đại sảnh lớn, vốn định đi ra, đột nhiên phía trước xuất hiện một đám người khả nghi.
Cố Hải phanh lại, nghiêng đầu nhìn một cái, hai bên trái phải có một phòng thay đồ, không nói hai lời liền chui vào.
Các gian phòng đều có người, may là không có nóc, Cố Hải cùng Đông Triệt trực tiếp đi vào trong. Rốt cục, vừa đi vào, cả hai phòng không hẹn mà cùng vang lên tiếng hét chói tai.
Mẹ nó! Đông Triệt vừa đi vào liền bối rối, nghĩ thầm, Cố Hải mắt mũi cậu kiểu gì vậy? Thế nào mà lại vào phòng thay đồ nữ.
Cô gái này mặt mũi chẳng khác gì khủng bố, nhưng vẫn hướng về phía Đông Triệt kêu to, chỉ sợ hắn sàm sỡ.
Đông Triệt bịt miệng cô ta, ánh mắt lạnh lùng đe dọa.
“Mau đưa quần áo của cô cho tôi! Nếu không tôi sẽ bóp chết!”
Cô gái xấu xí tay run run cởi váy và giầy cao gót đưa cho Đông Triệt.
Đông Triệt sau khi nhận được quần áo, cả người đều hóa đá.
Cố Hải so với hắn cũng chẳng khá hơn, vóc người cậu thực sự rất to lớn, váy áo đều không vừa. Trong lúc hoảng loạn, cậu chợt có linh cảm, liền đem váy khoác lên vai, quấn hai vòng giấy vệ sinh quanh bụng, buộc hai cái bít tất lên tai, rồi nghiêng người nhảy sang gian phòng bên cạnh.
Kết quả, Đông Triệt bị Cố Hải làm cho hết hồn.
“Cậu… Cậu làm cái gì vậy?”
“Hừ.. tôi có một kế này.” Cố Hải ghé miệng nói vào tai Đông Triệt.
Đông Triệt nghe xong lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, “Không phải chứ ?”
“Vậy cậu nghĩ ra được kế nào hay hơn sao?” Cố Hải hỏi.
Đông Triệt nhếch mép, “Chỉ số IQ của tôi đâu có cao như cậu.”
Cố Hải lại nhìn Đông Triệt một hồi, thấy có gì đó không đúng, một lúc sau thì nhìn ra, ngực và lưng căn bản giống nhau, là mặt phẳng thẳng tắp . Liền tháo đôi tất buộc trên tay đưa cho Đông Triệt, “Nhét vào!”
Đông Triệt tức muốn nổ đom đóm mắt, “Sao cậu không phải nhét vào?”
“Tôi không đóng vai nữ.” Cố Hải nói với vẻ đắc ý.
Đông Triệt vẻ mặt cứng rắn, đắn đo một hồi, đành nhận lấy đôi tất chân, nhét vào trong áo, liền biến thành bộ ngực giả. Cố Hải còn tự tay chỉnh lại ngực cho hắn. Đông Triệt trong lòng thật xấu hổ muốn chết.
Mọi thứ xong xuôi, Cố Hải cùng Đông Triệt bước ra.
Sảnh sân bay bao trùm một bầu không khí khủng bố, đột nhiên có hai vị xuất hiện trong tầm mắt của bảo an.
Đông Triệt mặc váy dài, trong tay ôm cái bóp nhỏ đi phía trước, phía sau chợt xuất hiện một thanh niên nhanh nhẹn bước tới, túm lấy váy của hắn. Đông Triệt hô lên hai tiếng, Cố Hải vẫn túm lấy, lôi kéo Đông Triệt hô cứu mạng.
Hai người bảo vệ chạy tới, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đông Triệt cúi đầu khóc lóc, “Tên lưu manh này cứ bám lấy tôi!”
Hai tên bảo an nhìn sang Cố Hải, Cố Hải đang ôm lấy Đông Triệt mà chà xát, mắng chửi đều không nói ra. Họ nhìn quần áo của Cố Hải, trong lòng ngầm hiểu.
Một người bảo an nói nhỏ với người kia: “Người như thế này sao lại chạy vào đây?”
“Ai biết a! Mau đem hắn ném ra ngoài đi!”
Hai người thương lượng xong liền kéo Cố Hải ra ngoài, mới tới cửa liền bị người giữ cửa mặc tây trang đen giữ lại, “Ai đây?”
“Là một kẻ gây rối, cái này có chút vấn đề.” Bảo an chỉ chỉ.
Hai người vừa muốn ngồi xuống xem mặt Cố Hải, hắn đột nhiên lôi “con trai của hắn”, nhấn nút, theo tiết tấu liền hát nghêu ngao, “Anh không phải muốn gây chuyện, anh là đi tìm tiểu thư…”
Bảo an liền một cước đạp Cố Hải ra ngoài, “Tìm em gái mày hả!”
Kết quả, Cố Hải rơi mất một chiếc giày, hắn cũng không buồn nhặt lên, cứ như vậy bước ra ngoài.
Ngoài sân bay, một người công nhân vệ sinh vừa muốn vứt chiếc giày vào thùng rác, liền có người đàn ông mặc tây trang đi tới đưa tay, “Xin lỗi, giày này là tôi làm rơi.”
Người này ngắm nghía chiếc giày, nhìn nhãn hiệu, sắc mặt liền đổi khác.
“Bà mẹ nó, lại để hắn trốn thoát!”
Người bên cạnh còn chưa hiểu, “Để ai trốn thoát?”
Một chiếc giày đập tới, “Anh tự nhìn đi! Có kẻ đần nào mà lại đi đôi giày giá hơn một vạn hả?”
“Hả? … mau đuổi theo!!!”
Cố Hải vừa định bỏ áo liền quần lấy xuống, chợt nghe tiếng Đông Triệt, “Cố Hải, mau lên xe!!”
Cố Hải nghe vô số tiếng bước chân đằng sau, không khỏi căng thẳng, nhanh chóng vọt tới bên cạnh xe, ngồi vào ghế phụ, cửa xe còn chưa đóng lại đã liền khởi động.
“Mau đuổi theo cho tôi!!”
Một đoàn xe nối đuôi nhau đuổi theo phía sau.
Trên đường đi, Đông Triệt lái xe, một tay xé rách quần áo trên người, tay kia vẫn điều khiển vô lăng, vẫn có thể đùa bỡn với những xe ở phía sau, có thế thấy rõ tay lái không tồi.
“Tôi chưa từng mất mặt như thế bao giờ.” Đông Triệt kéo rách váy ném ra ngoài cửa sổ.
Cố Hải híp mắt dựa vào ghế, nhếch miệng cười.
“Tôi cũng đâu khá hơn, cứ ôm chân cậu mà chà xát như vậy…”
“Cậu có ý gì?” Đông Triệt nổi đóa, “Cậu ôm chân tôi làm bậy tôi còn chưa nói gì, cậu còn nghĩ là cậu thua thiệt ư?”
Cố Hải cười không nói, trong tay ôm chặt con lật đật, trong ngực thì thầm: Nhân Tử à, đừng giận! Chỉ là vạn bất đắc dĩ, trở về tôi sẽ đền bù cho cậu…
Đông Triệt nhìn sang, lại thấy con lật đật, vừa nãy nguy cấp nên chưa kịp hỏi, giờ tạm thời yên ổn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Cái này đối với cậu có ý nghĩa gì? Tại sao hai mươi tư giờ đều mang theo bên mình…”
Hắn cứ tưởng Cố Hải sẽ nói đây là kỷ vật của người mẹ đã qua đời tặng cho, hay là người yêu đầu tiên tặng, không ngờ Cố Hải mở miệng lại nói: “Đây là con trai tôi.”
“Cậu hài hước thật đấy.”
Đông Triệt nghiêng đầu nhìn gương mặt Cố Hải, lại nhìn con lật đật trông rất khôi hài cậu đang ôm trên ngực, thật khó có thể tưởng tượng được người mẹ sẽ ở hình dạng gì, có thể đem bọn họ sánh đôi với nhau.
Cố Dương nhận được tin tức trong chốc lát, liền tức tốc đến ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, dọc đường đi có vô số cơn gió lạnh thổi qua.
Cửa ký túc xá đóng chặt, Cố Dương kéo một lính cần vụ lại hỏi.
“Bạch Lạc Nhân đâu?”
“Bạch thủ trưởng có lẽ đang trên sân huấn luyện? Mấy ngày nay họ đều diễn tập đánh trận.”
Cố Dương lại tối mặt đi tới sân huấn luyện. vừa đi vừa gọi cho một viên sĩ quan quen biết, để ông ta nhanh chóng phái mấy người qua đây trợ thủ, nhất định phải bắt được Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân từ cabin đi ra, vừa định quát tháo thì chuông điện thoại vang lên.
“Nhân Tử, tôi gặp chút rắc rối.” Tiếng của Cố Hải vang lên.
Bạch Lạc Nhân căng thẳng, “Sao vậy? Cậu ở đâu? Tôi lái phi cơ đi đón cậu!”
“Tạm thời không chắc…”
Cố Hải bên kia còn chưa nói hết câu, Bạch Lạc Nhân đã thấy một hình dáng quen thuộc đi tới, vừa nhìn thấy sắc mặt của Cố Dương, Bạch Lạc Nhân liền hiểu rõ sự tình. Hắn vội vã xoay người trong chớp mắt bám lên thang cuốn, mấy tên lính đi cùng Cố Dương liền xông về phía trước túm lấy hắn. Bạch Lạc Nhân không né kịp, bị trượt xuống hai bậc, may mà tay Bạch Lạc Nhân bám chặt vào tay vịn, nếu không đã sớm ngã ngửa ra rồi.
“Mấy người định làm gì?” Bạch Lạc Nhân hướng về phía những binh lính kia quát lớn.
Dù sao cũng là một trại trưởng, những binh lính này không muốn liều mạng mà kéo Bạch Lạc Nhân, thật ra có muốn họ cũng không đủ sức.
“Các người ăn cơm chưa hả?” Cố Dương tối mặt hỏi một câu, “Không phải Trương đội trưởng đã tự mình đút cho các người vài hớp sao?”
Vừa nghe hai tiếng “Đội trưởng”, những binh lính này liền như điên lên, lao tới bắt Bạch Lạc Nhân, bên này, binh lính của Bạch Lạc Nhân cũng không từ nan mà dốc sức bảo vệ thủ trưởng của bọn họ. Đáng tiếc, bọn họ quá đông, hôm nay Bạch Lạc Nhân lại chỉ gọi tới vài người lính tiêu biểu, cả thảy không đến mười người, Cố Dương có trong tay gần một trung đội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.