Editor: Phương Thúy
Beta: Phuonganhcrazy
Bạch Lạc Nhân mới ăn được nửa gói mì ăn liền, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cửa xe.
Ngẩng cổ ra bên ngoài nhìn thử, hóa ra là Cố Hải.
Cậu ta còn chưa đi?
Niềm vui sướng trong lòng Bạch Lạc Nhân chợt lóe lên, phản ứng đầu tiên chính là nhét phần mì còn lại vào ngăn kéo. Sau đó kéo chăn qua, che kín mớ mì còn lại.
Lau sạch miệng, đôi mắt lộ ánh sáng kinh ngạc.
"Cậu không đi sao?"
Cố Hải sảng khoái cười,"Chuyến bay bị chậm hai tiếng, tôi thấy chỗ này rất gần sân bay, nên tiện thể qua đây thăm cậu, không nhìn cậu một cái trong lòng không yên tâm."
Bạch Lạc Nhân nghe được câu nói này dường như mọi mệt mỏi đều tan đi hết.
Cố Hải đi tới ôm lấy Bạch Lạc Nhân, trong lòng đặc biệt lưu luyến, tuy lúc bình thường không thể thường xuyên gặp mặt, chỉ có thể dùng một hộp cơm để đồng hành và chăm sóc nhau. Còn giờ đây cả một tuần thật sự cách xa, chỉ có thể dựa vào mấy công cụ liên lạc lạnh lẽo để trao đổi cảm xúc.
"Tôi có người bạn mở khách sạn, tôi đã ghé qua đó vài lần, mùi vị cũng không tệ lắm. Tôi đã liên hệ với quản lý của bọn họ rồi, như thường lệ sẽ đưa cơm cho cậu, qua một tuần, chỉ cần kiên trì sẽ qua nhanh thôi."
Bạch Lạc Nhân gõ mạnh sau lưng Cố Hải một cái,"Đừng làm phiền người khác, chân tôi không phải rất dài sao, trong đại viện cũng có vài tiệm cơm mà, muốn ăn khi nào mà không được?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-an-phan-2/1331069/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.