Chương trước
Chương sau
Editor: Lê Hương Giang

Mỗi sáng sớm, Diêm Nhã Tĩnh đều đi đến phòng làm việc của Cố Hải, đây hầu như đã trở thành thói quen của cô. Cô luôn tìm ra đủ lý do lớn nhỏ để có thể nói chuyện với Cố Hải một lát, có một số việc không hề đáng kể, nhưng vẫn luôn viện cớ để có thể gặp mặt, không được gặp Cố Hải, trong lòng Diêm Nhã Tĩnh sẽ thấy không yên.

Hôm nay, như thường lệ, Diêm Nhã Tĩnh lại đi tới phòng Cố Hải, nhưng lại đụng phải một người không muốn gặp.

Đông Triệt mới từ phòng làm việc của Cố Hải đi ra, thấy Diêm Nhã Tĩnh đứng đó, liền đưa ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, hỏi cô với một giọng điệu khinh cuồng: “Cô tới làm gì?”

“Anh quản việc tôi tới đây sao!” Diêm Nhã Tĩnh trợn mắt nhìn Đông Triệt, vẫn muốn đi vào phòng làm việc của Cố Hải.

Đông Triệt đưa tay chặn lại, “Không nói rõ, không thể vào.”

“Anh dựa vào cái gì quản tôi?” Diêm Nhã Tĩnh đỏ mặt giận dữ.

“Phó tổng muốn nêu gương phải tự mình làm gương, nếu như cô cũng ỷ vào chức vụ của mình quấy nhiễu Cố tổng, làm sao có thể nhắc nhở được cấp dưới?”

Lời nói ra, lập tức có n ánh mắt hướng đến, Diêm Nhã Tĩnh cảm thấy bị Đông Triệt áp đảo hoàn toàn. Không có cách nào, ở một công ty mà tất cả nhân viên đều là nữ, chẳng ai được coi là nữ nhân ưu tú đối với nam nhân này cả.

“Anh dựa vào cái gì mà nói tôi tới đây quấy nhiễu Cố tổng?” Diêm Nhã Tĩnh bình tĩnh nhìn Đông Triệt, “tôi cầm trong tay văn kiện, cần phải giao tận tay Cố tổng, nếu không có việc chẳng nhẽ tôi tới đây đi dạo sao? Anh cho rằng ai cũng rảnh giống anh sao?”

Đông Triệt đưa tay, ánh mắt tỏ vẻ khắt khe.

“Đưa tôi xem một chút, xem là văn kiện quan trọng mức nào mà khiến Phó tổng phải tự mình mang đến.”

Diêm Nhã Tĩnh vung tay, đưa văn kiện lên trước mặt Đông Triệt, ung dung nói: “Cố tổng cần lên phát biểu vào họp nghị buổi chiều.”

Không ngờ, Đông Triệt nghe xong, mặt tỏ vẻ khinh thường.

“Việc này không phải là công việc của thư ký sao? Phó tổng còn đi thu xếp việc này, không phải có chút đại tài tiểu dụng hay sao?” (ý là không trọng nhân tài, người tài cao mà phải làm việc lặt vặt)

Diêm Nhã Tĩnh hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nhìn Đông Triệt.

“Cố tổng dù sao cũng không có thư ký, những việc này vẫn luôn là tôi thu xếp cho anh ấy.”

“Ra là vậy…” Đông Triệt nhanh chóng cầm lấy văn kiện trong tay Nhã Tĩnh, chớp mắt xoay người đi vào phòng làm việc của Cố Hải, rất nhanh sau đó lại đi ra, sau khi đi ra còn hờ hững nhìn về phía Nhã Tĩnh.

“Được rồi, tôi đã giúp cô giao cho Cố tổng, cô có thể đi.”

Diêm Nhã Tĩnh hết sức sửng sốt, ánh mắt phẫn nộ nhìn Đông Triệt.

Đông Triệt vẫn một bộ thờ ơ, “Tôi giúp cô mang vào, cô không những không cảm ơn còn dùng ánh mắt này nhìn tôi, có thích hợp hay sao?”

Diêm Nhã Tĩnh nhìn chằm chằm cánh cửa đằng sau lưng Đông Triệt, tuy có chút không cam lòng, nhưng giờ cũng không có cách nào để vào trong đó nữa, phía sau lại có nhiều con mắt đang đổ dồn về mình, không nên để họ nghĩ rằng cô mặt dày ỷ thế bám lấy chồng tương lai. (bánh bèo ảo tưởng :-“)

Nhìn Diêm Nhã Tĩnh vừa giận dữ vừa xấu hổ rời đi, Đông Triệt nhếch mép mỉm cười.

Suốt buổi sáng, Diêm Nhã Tĩnh trong lòng khó chịu, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Vừa lúc chủ quan tiêu thụ đem bảng số liệu phân tích đến, Nhã Tĩnh cuối cùng cũng tìm được lý do để lại tìm gặp tổng giám đốc, cô quay qua tấm gương chỉnh trang lại dung nhan, lần nữa đi đến phòng Cố Hải.

Kết quả, nửa đường lại gặp hung thần kia.

Diêm Nhã Tĩnh quyết định không đếm xỉa Đông Triệt, không ngờ cậu ta lại chủ động ngăn cản lối đi của cô.

“Diêm Phó tổng, cô đi đâu vậy?”

Diêm Nhã Tĩnh lúc này mười phần phấn khích, “Vẫn là đi tìm Cố tổng.”

Gương mặt Đông Triệt lộ ra vài tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, tươi cười nói, “Lần này lại đưa cho Cố tổng cái gì hả?”

Diêm Nhã Tĩnh sau một hồi nhẫn nãi, hướng về phía Đông Triệt nói: “Đến đưa số liệu phân tích.”

Kết quả, chưa kịp phản ứng, Đông Triệt lại đoạt lấy tài liệu mang đi.

“Anh mang vào cũng phí công, số liệu này là do tôi giám giát chịu trách nhiệm, anh có mang vào, Cố tổng cũng lại phải tìm tôi.” Diêm Nhã Tĩnh hếch cái cằm xinh đẹp về phía Đông Triệt.

Đông Triệt cười một tiếng, “Mức tiêu thụ loại này mà cô cũng dám đưa qua?”

Vẻ mặt Diêm Nhã Tĩnh lập tức u ám đi vài phần, “Anh có ý gì?”

“Mức tiêu thụ của cả quý chỉ cao hơn so với công ty khác vài phần trăm, phải chăng đang tập trung quá nhiều vào quảng cáo, bộ phận tiêu thụ của cô đang ăn không ngồi rồi hay sao? Cô vẫn còn mặt mũi mà cầm bảng số liệu này vào gặp Cố tổng báo cáo? Nếu là tôi thì đã sớm tìm cái góc nào mà trốn vào rồi.”

Diêm Nhã Tĩnh một câu cũng không nói được, đôi môi khẽ run lên vì căm phẫn.

Đông Triệt vỗ nhẹ lên đầu cô, “Suy nghĩ ít thôi, tập trung vào hành động, mức tiêu thụ cũng không đến mức không thể cải thiện!”

Trở lại phòng làm việc, Diêm Nhã Tĩnh buông lỏng bàn tay, mới phát hiện toàn bộ đẫm mồ hôi, tất cả là do bị tên kia chọc tức!

Dựa vào cái gì mà một kẻ mới tới dám vung tay múa chân với Phó tổng ta? Cái công ty này là do tôi và Cố Hải xây dựng nên, không có sự lãnh đạo quán xuyến của tôi, mức tiêu thụ có được nổi như bây giờ hay không? Có bản lĩnh anh thử thế chân tôi xem, anh có thể làm được ba phần tôi cũng sẽ thấy phục!

Sự khó chịu bám lấy Diêm Nhã Tĩnh cả buổi sáng, tới tận giờ nghỉ trưa, từ sáng tới giờ, đến hình dáng Cố Hải cũng chưa được thấy qua.

Lúc cô xách túi rời văn phòng lại nhìn thấy Cố Hải.

Cố Hải và Đông Triệt đang cùng nhau đi tới thang máy.

Diêm Nhã Tĩnh nhanh chóng đuổi theo, đến trước cửa thang máy, Đông Triệt cũng nhìn thấy cô, vậy mà vẫn bấm nút đóng cửa thang máy. Diêm Nhã Tĩnh trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng chặt trước mắt.

Buổi chiều, Diêm Nhã Tĩnh ngồi còn chưa ấm chỗ, chủ quản bộ phận kỹ thuật lại tới.

“Diêm Phó tổng, cô xem qua một chút, phần này sửa chữa như thế nào?”

Diêm Nhã Tĩnh nhìn xuống bản vẽ, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Phần này không phải đã sớm thông qua rồi sao? Tại sao lại sửa lại lần nữa?”

Chủ quản lộ vẻ lúng túng, “Lần trước cô đã duyệt thông qua, nhưng… Đông Phó tổng lại trả về, nói thiết kế của chúng tôi chưa cân nhắc đến những tư liệu tham khảo từ nhân viên vật tư, tạo ra rất nhiều phiền toái không cần thiết, vậy cho nên…”

Diêm Nhã Tĩnh không đợi chủ quản nói xong, đứng bật dậy, hai mắt phun lửa đi thẳng đến phòng làm việc của Đông Triệt.

Thế nhưng, hắn lại không có ở đó.

Liền đi nhanh đến phòng làm việc của Cố Hải.

Không chịu nổi! Nhất định phải tố cáo người này với Cố hải, từ nay về sau, có hắn thì không có cô, có cô thì không có hắn!

Gõ cửa mấy tiếng không thấy phản ứng, Nhã Tĩnh liền tự ý đẩy cửa đi vào.

Đông Triệt đang ngồi ở ghế của Cố Hải.

Diêm Nhã Tĩnh trừng mắt, cô thật không thể tin nổi vào mắt mình, Đông Triệt vậy mà dám ngồi ở ghế của Cố Hải bắt tréo chân bình thản, vẫn một bộ nhìn cô với ánh mắt coi thường.

“Có việc gì thế?”

Diêm Nhã Tĩnh đi tới bên cạnh Đông Triệt, nhìn cậu ta chằm chằm.

“Anh không sợ Cố tổng chứng kiến anh đức hạnh thế nào sao?”

Đông Triệt dửng dưng cầm hạt dưa bỏ vào miệng, ăn xong thổi vỏ thẳng vào mặt Nhã Tĩnh, vài lọn tóc trên trán của hắn cũng đều thổi bay lên, lộ ra khuôn mặt đẹp trai lay động lòng người.

“Vậy cứ để Cố tổng thấy tôi ngồi ở đây đi.” Đông Triệt đưa ngón tay chỉ ra gian phòng sau lưng, “Anh ta đang ngủ ở bên trong, nếu cô muốn anh ấy thấy đức hạnh của tôi, cứ việc gõ cửa đi vào hay trực tiếp đứng đây hô to vài tiếng. Đảm bảo sau khi đi ra, người đầu tiên anh ta nhìn tới là cô chứ không phải tôi.”

Nói xong, cầm ly nhấp một ngụm cà phê.

Nhã Tĩnh thấy Đông Triệt dùng ly của Cố Hải, xém chút nữa là giận đến ói máu mà chết, cô biết Cố Hải bao nhiêu năm qua cũng không dám đụng vào đồ dùng của anh.

“Được, tôi xem anh có thể cười được bao lâu.”

Diêm Nhã Tĩnh hung hăng ném một ánh nhìn về phía Đông Triệt, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng của Cố Hải.

Bốn giờ chiều, Bạch Lạc Nhân nhận được một cú điện thoại, chính trị viên gọi tới.

“Tiểu Bạch à! Cậu mau thông báo cho những binh lính đang huấn luyện, ngừng tay lại nhanh đi về thu dọn đồ đạc, năm giờ tập trung, sau đó lập tức lên đường.”

Năm giờ… Bạch Lạc Nhân có chút kinh ngạc, “Không phải nói chín giờ tối sao?”

“Kế hoạch có thay đổi, đoàn xe đã tới rồi, chênh lệch vài giờ cũng đâu có gì khác biệt?!”

Nghe vậy, trong lòng Bạch Lạc Nhân thoáng thấy lạnh, rút cục một bữa cơm cũng không có.

Sớm biết vậy, trưa nay đã đi gặp Cố Hải, giờ có chạy tới cũng không kịp. Không ngờ, buổi sáng đạp hắn một cước lại thành lời tạm biệt, Bạch Lạc Nhân trong lòng thực chua xót.

Vừa định gọi cho Cố Hải, di động lại vang lên, không ngờ vẫn là chính trị viên gọi tới.

“Tiểu Bạch à, tôi nói nhầm, thực ra là sáu giờ, sáu giờ nhé!”

Nghe xong, Bạch Lạc Nhân không nói hai lời, liền lái xe ra khỏi cửa chính doanh trại phóng đi.

Phóng như bay một mạch trên đường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, muốn nói tạm biệt Cố hải, dù chỉ là nhìn qua cửa sổ thôi cũng được.

Chưa đến 5km nữa là đến công ty Cố Hải, đường đi đang thoáng đãng bỗng dưng lại kẹt xe, nhìn liếc mắt một cái, ra là phía trước có tai nạn giao thông, cảnh sát đang dọn dẹp kiểm tra hiện trường.

Bạch Lạc Nhân nhìn đồng hồ, đã gần mười phút trôi qua, đáng lẽ còn thừa thời gian, phút chốc lại trở nên gấp rút.

Bạch Lạc Nhân vô cùng nóng ruột, sợ không kịp, vỗ lên vô lăng một cái, liền quyết định xuống xe, chạy như điên về phía công ty Cố Hải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.