Editor: hoaxuongrong
Đêm khuya, Cố Hải gõ cửa phòng Diêm Nhã Tĩnh.
Diêm Nhã Tĩnh vừa tắm rửa xong, đang sấy tóc, nghe được tiếng đập cửa, không khỏi ngẩn người. Đã trễ thế này rồi tìm mình làm gì? Diêm Nhã Tĩnh trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng có chút kỳ vọng, thậm chí chỉ ở lại một chút thôi cũng đã tốt rồi.
Cửa phòng mở ra, lộ ra gương mặt Diêm Nhã Tĩnh trắng nõn xinh đẹp, nàng mặc một chiếc áo ngủ màu tím nhạt, bên hông chỉ có một nút thắt hờ hững, vừa đủ bao bọc thân hình tuyệt mỹ. Trên người thoang thoảng hương thơm, ánh sáng trong phòng mờ mờ lan tỏa ra, phản phất một sự cám dỗ chết người.
Thông thường những người đàn ông gặp cảnh này, chuyện quan trọng gì cũng đều quên hết, đáng tiếc Cố Hải đã luyện thành một đôi mắt cách ly. Trừ Bạch Lạc Nhân ra, mọi người đều bị ánh mắt này cách ly, đều là một mũi hai mắt, ai cũng như ai.
“Tôi phải đi về trước, có chút việc gấp!”
Diêm Nhã Tĩnh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Đi bây giờ? Ngày mai còn có hội đàm mà!”
“Không kịp rồi, có chuyện gì cô giúp tôi ứng phó đi!”
Nói xong, xoải bước đến thang máy.
Nhìn bóng dáng Cố Hải, Diêm Nhã Tĩnh âm thầm líu lưỡi, người này gần đây như thế nào mà thay đổi nhiều đến vậy? Hai ngày trước còn nói bất luận như thế nào đều phải đạt được các hạng mục hợp tác này, việc này liên quan đến sự phát triển của công ty, tuyệt đối không thể khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-an-phan-2-2/2641338/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.